Thỏ Thỏ Phải Làm Đại Kiếm Tiên

Chương 5: Tiên nhân (2)


2 tháng


Hàn Giang Tuyết cảm thấy hơi khó hiểu.

Tại sao không có ai quanh đây?

Ở đây tuyết đang rơi, mà xung quanh lại không có dấu vết của động vật.

Không tìm được đường, cậu phải đi dọc theo hướng đường sông rồi bắt đầu leo lên núi.

Đêm tới trời tối nhiều gió nên cậu cẩn thận tìm một hang động không có mùi động vật khác để đốt lửa bên trong.

Chiếc bánh cứng được nướng trên lửa trở nên mềm mại thơm ngon.

Hàn Giang Tuyết ăn từng miếng nhỏ, nghe tiếng gió rít ngoài hang, ôm thật chặt túi nhỏ của mình.

"Không sao đâu, không sao đâu." Hàn Giang Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm tự an ủi mình.

Cậu có cách rồi!

Sợ tối thì sao? Sợ lạnh thì sao? Sợ......bất kỳ thứ gì cũng được!

Chỉ cần có thứ này cậu chẳng còn sợ hãi nữa! Hàn Giang Tuyết lấy từ trong hành lý ra cuốn truyện - "Kiếm Tiên Đào Hoa Lạc Đại Chiến Chín Trăm Chín Mươi Chín Yêu Ma"!

Kiếm Tiên Đào Hoa Lạc trong truyện hành động rất nhanh, ngay khi yêu quái sắp ăn thịt thỏ nhỏ, vị kiếm tiên đó đã vung một kiếm giết chết tất cả chín trăm chín mươi chín yêu quái!

[ Kiếm Tiên Râu Trắng cười nói: Nếu ngươi muốn học kiếm thuật có thể đến Đào Hoa Lạc nơi sẽ dạy cho ngươi tất cả, Đào Hoa Lạc không phân biệt cho dù ngươi là bé thỏ nhỏ. 】

Hàn Giang Tuyết đọc xong thoại bản này, hài lòng cuộn tròn ngủ bên đống lửa.

Trong giấc mơ, cậu dường như quay trở lại thời điểm được mèo mẹ tha về tổ.

Tất cả các yêu đều cho rằng Hàn Giang Tuyết rất kỳ lạ.

Ai cũng biết gia đình Lục Thuỷ Tương Phi đều là đại yêu mà lại nhận nuôi một con thỏ nhỏ.

Không có sức mạnh lại nhỏ bé, chỉ cần không cẩn thận một tí là có thể bị ăn như một món điểm tâm.

Yếu đuối đồng nghĩa là không có giá trị gì ở Yêu giới.

Hàn Giang Tuyết khi còn nhỏ thường xuyên bị bắt nạt.

Thỏ nhỏ trời sinh mẫn cảm đa tình, cậu sẽ không bao giờ nói với mẹ mèo và các anh chị việc mình bị bắt nạt.

Cậu âm thầm chịu đựng, mỗi ngày ngoài mặt tỏ ra bui vẻ, sau khi bị đánh một thời gian dài, cậu đã học được cách tận dụng kích thước cùng tốc độ của mình để chống trả.

Chờ tới khi cậu lớn lên có thể hoá hình, sẽ không có tiểu yêu nào dám bắt nạt cậu nữa.

Hàn Giang Tuyết cố gắng như vậy để có thể quang minh chính đại nói với mọi người rằng, mình chính là con của Lục Thuỷ Tương Phi!

Dù hiện tại cậu còn nhỏ, chỉ nặng bằng hai cái bánh bao nhưng sau này cậu sẽ trở nên rất hùng mạnh, không làm gia đình xấu hổ!

Khi Hàn Giang Tuyết tỉnh dậy, hai tai cậu vểnh lên trở lại thành thỏ thỏ tràn đầy sức sống!

Cậu chỉnh trang lại quần áo còn có giày nhỏ trên người của mình, xách theo hành lý tiếp tục tiến về phía trước.

Không biết có phải là may mắn tới hay không, Hàn Giang Tuyết nhìn thấy hai bé chim sẻ mập mạp đang nằm nghỉ trên đường, lập tức gọi chúng để hỏi đường.

"Chíp chíp chíp?" - Hai người có khỏe không? Đào Hoa Lạc có phải ở gần đây không?

"Chíp!"—Đúng vậy!

"Chíp-chíp-líu lo?" - Có biển chỉ đường không?

"Líu lo~líu líu- líu lo!" - Coi biển báo làm chi, cứ đi thẳng thấy chỗ nào nhiều hoa đào là tới rồi đó!

...

Một con thỏ, hai con chim sẻ ríu ra ríu rít trao đổi với nhau, sau đó hai chim sẻ nhỏ có việc gấp phải nên rời đi trước.

"líu lo-chíp-chíp!" - Khoai tây béo! phải về ăn rồi nha!

"chíp chíp!" - Biết rồi mà! Khoai lang béo giục gì mà giục hoài!

Hàn Giang Tuyết vẫy vẫy chân tạm biệt bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ là cậu vẫn chưa hiểu từ "đi thẳng" này có sức nặng như thế nào.

Đi lên cũng là đi, đi xuống cũng là đi.

Gió lạnh thổi rít qua khiến Hàn Giang Tuyết cảm thấy buồn ngủ nhưng đã sắp đến nơi rồi nên phải thật kiên trì!

Sau khi leo qua một ngọn núi khác, Hàn Giang Tuyết bị trượt chân rồi lăn lăn xuống sườn núi.

Chờ lúc đứng dậy cậu ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mặt, thậm chí còn quên nhặt hành lý.

Trong mắt thỏ nhỏ chưa từng ra ngoài như Hàn Giang Tuyết, hoa đào cùng tuyết trắng dường như là thứ sẽ không xuất hiện trong cùng một mùa.

Nhưng bây giờ cảnh tượng hoa mỹ rực rỡ như vậy, trông như hộp trang điểm của Vương Mẫu bị đổ, hồng nhạt pha trắng tinh khôi, sắc đào đỏ thẫm phủ kín tuyết trắng lạnh lẽo.

Cây này đến cây khác trái mùa, những cây đào sinh ra từ tuyết đứng sừng sững trong gió lạnh, hấp thụ cái lạnh và giá buốt lại nở ra hoa đào rực lửa.

Hàn Giang Tuyết đã từng thấy hoa đào, trên núi Đồ La cũng có.

Chỉ là chưa từng thấy cảnh tượng như trước mắt, mỗi cây, mỗi cành, đều như đang bung kiệt sức sống cho những bông hoa anh đào nặng trĩu trên cành, cánh hoa như dải lụa rơi trên tuyết, tựa như dọn máu tươi tuôn ra từ trái tim của ngọn núi này.

Hàn Giang Tuyết nín thở, tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng đào.

Không biết đã rẽ qua bao nhiêu khúc quanh co, cuối cùng cậu nhìn thấy một khu vườn được bao quanh bởi tường trắng và mái gói xanh.

Cậu đứng trước cổng, kính cẩn đưa một chân lên gõ cửa.

"Hàn Giang Tuyết, núi Đồ La đến đây bái sư học nghệ, thỉnh xin được diện kiến tiên nhân!"

...

Không có tiếng trả lời.

Đây là lẽ đương nhiên, việc bái sư không phải là điều dễ dàng nên Hàn Giang Tuyết đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý.

Môn phái lớn như Đào Hoa Lạc hẳn phải có rất nhiều quy củ.

Nhưng Hàn Giang Tuyết không ngờ rằng mình lại phải chờ đợi đến ba ngày.

Cậu đã tự mình dựng chiếc lều nhỏ trước sân, lại chờ đợi tiếp chắc có thể cày được mấy mẩu ruộng mất.

Cậu còn thành kính tới mức dù lạnh run trong lều  nhỏ khi ngủ mớ vẫn là "Tiên nhân, xin hãy nhận tôi làm đệ tử"

Cánh cửa sân dường như sẽ luôn đóng, lại lặng lẽ mở ra vào đêm ngày thứ ba.

Một bóng người bước đến căn lều nhỏ bé.

Người nam nhân giơ tay bế Hàn Giang Tuyết ra khỏi lều, hơi ấm trong lòng bàn tay khiến thỏ nhỏ dần dần tỉnh táo.

Hàn Giang Tuyết vừa mở mắt ra liền nhìn thấy tiên nhân.

Hồng y tiên nhân ngồi trên bậc thềm trước sân, áo đỏ khuynh sắc như máu trải trên nền đất hòa lẫn với tuyết trắng.

Người đó không bới tóc, mái tóc đen dài như mực xoã ra sau lưng, cúi đầu nhìn Hàn Giang Tuyết, một đôi mắt đẹp nhưng trong đó dường như không có ánh sáng, chỉ có sự trống rỗng vô tận như làn khói bị cuốn đi theo chiều gió."

Từ khi hắn xuất hiện, ánh trăng trên bầu trời dường như bị che khuất.

Hàn Giang Tuyết đã tưởng tượng ra rất nhiều hình dáng của các vị tiên nhân , toàn là lão nhân tóc bạc râu trắng, vạt áo bồng bềnh bay bay.

Nhưng cậu không ngờ rằng tiên nhân chân chính sẽ có dáng vẻ cao quý như vậy, như một vương tôn công tử cưỡi ngựa xem hoa của trong thế gian, vung tay tiêu hết ngàn lượng vàng, đợi đến khi sân khấu kịch và con phố đèn hoa huyên náo đã lắng xuống, người lại quay lưng từ bỏ ánh đèn của nhân gian đứng trước bàn thờ Phật nơi hương đã tàn, lấy xuống một đoá Ưu Bát La để ngắm.

Trong khoảnh khắc này xung quanh trỡ nên yên tĩnh, phong tuyết cũng tĩnh lặng ngừng rơi.

Tiên nhân cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng đàn ngân vang: "Ngươi muốn gì?"

Hàn Giang Tuyết ngơ ngác nhìn tiên nhân, một lát sau mới cẩn thận nói ra giấc mộng mà mình ấp ủ từ thuở nhỏ.

"Tôi muốn bái ngài làm vi sư."

Tiên nhân nhìn Hàn Giang Tuyết, thỏ nhỏ trước mặt nhẹ đến mức dường như không thể chống lại được một cơn gió lạnh. Bây giờ lại lặn lội đến đây một mình chờ đợi suốt ba ngày ba đêm.

Chẳng qua......

"Ta không nhận đệ tử."

Bốn chữ phát ra như nước chảy mây trôi, không có chút cảm xúc nào.

Hắn như đang trả lời Hàn Giang Tuyết lại như đang nói về lẽ thường tình trên thế gian.

Dù Hàn Giang Tuyết đang đứng ở trước mặt hắn nhưng trong ánh nhìn ấy cậu như thể không tồn tại, xa vời đến mức không thể với tới.

_

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Giang Tuyết: Sao lại thế này!

Tiê nhân: Sao lại có thỏ đến muốn bái sư?

Hàn Giang Tuyết: Hừ, chiêu này cũ thôi, xem vũ khí bí mật của ta đây!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play