Thỏ Thỏ Phải Làm Đại Kiếm Tiên

Chương 6: Thật trùng hợp (1)


1 tháng


Bất kể tiên nhân dù có ra sao, thỏ nhỏ cũng không hiểu được thế nào là cao cao tại thượng.

Hàn Giang Tuyết lớn lên trong một thế giới đầy sự phủ nhận, việc bị từ chối là chuyện thường ngày.

Cậu sượng trân một lúc sau đó mở túi bảo bối của mình lấy ra thứ gì đó!

Chiếc bình dát vàng có hình dãy núi trà trải dài  khắc bằng bột bạc.

“Đây là trà tôi muốn dâng cho ngài!”

Thỏ nhỏ đưa trà hy vọng sẽ vớt vát lại được!

Tam ca nói, trên đời này bàn chuyện không được thì phải uống trà trước, nếu trà không được thì nhất định phải mời một bữa cơm!

Trải qua mấy vòng này, nếu vẫn không được thì lôi tam ca ra chém đầu!

Nhưng Hàn Giang Tuyết không ngờ, dù cậu đã lấy lá trà ra mà vị tiên trước mặt vẫn lặng thinh.

"Trà... quá ít sao ạ? Hay là ngài thiếu thứ gì, tôi sẽ tìm mang tới?" Hàn Giang Tuyết ngập ngừng hỏi.

Tiên nhân lắc đầu, hắn đã trải không biết bao nhiêu thế sự nhưng vẫn không hiểu tại sao lại có sự góp mặt của trà ở đây.

Đa phần yêu ma muốn hoá hình đều phải trải qua lịch kiếp.

Để có thể nói được tiếng người, phải luyện hoá xương ngang cổ họng. Đây là bước đầu tiên để thành hình dạng con người.

Thỏ nhỏ chưa từng hoá hình để bái kiến, chắc là chưa thể hoá hình.

Nếu vậy, đôi chân ngắn ngủn này liệu có thể nắm vững kiếm được sao?

Yêu tính cố chấp, cho dù đã nói rõ ràng, thỏ nhỏ này chắc vẫn sẽ chờ ở đây.

Nếu hôm nay ở đây là một gấu đen hoặc lạc đà, hắn có thể không gặp mặt, chỉ để chúng đợi.

Nhưng giờ đứng trong lòng bàn tay lại là con thỏ nhỏ chỉ nặng bằng cái bánh bao...

Tiên nhân khẽ mỉm cười: "Ở đây ta không thiếu gì, chỉ thiếu một con mèo bắt chuột."

Ngầm ý là hắn không thu đồ đệ, thậm chí thỏ nhỏ ngay cả muốn làm tạp dịch cũng không có cửa đâu.

Không ngờ Hàn Giang Tuyết lại mở to đôi mắt tròn xoe, hưng phấn nhảy lung tung trong lòng bàn tay tiên nhân.

"Tôi biết, tôi biết! Tôi được mẹ mèo nuôi lớn! Tôi có thể bắt chuột! Tôi có thể giả thỏ thành mèo!"

Một ụ tuyết từ trên cành đào rơi xuống, phát ra âm thanh "phịch" như muốn chứng minh cho lời của cậu.

Tiên nhân: "..."

Tiên nhân cũng không khỏi cứng đờ, không ngờ lại dính chưởng như vậy.

Lúc này mà đổi ý có vẻ không được đúng đắn lắm.

Hắn tuy không phải chính nhân quân tử gì, nhưng chỉ là đối phó một con thỏ cũng không nên dùng thủ đoạn gì.

Đúng là "Kỵ hổ nan hạ" đã trót leo lên lưng hổ thì khó xuống thật.

Hàn Giang Tuyết lo lắng vẫy vẫy đôi chân nhỏ hỏi: "Trong nhà Tiên nhân có nhiều chuột không? Chúng là chuột gì? Chúng có trộm thức ăn không? Chúng có cắn quần áo hay chân bàn của ngài không?"

Hàn Giang Tuyết sợ rằng Tiên nhân sẽ không tin vào năng lực của mình.

Nếu được cậu sẽ bắt chuột tại chỗ để chứng minh!

Tiên nhân: "...Ba ngày nữa gió tuyết sẽ ngừng, nếu có ngươi có thể đợi tới lúc đó thì chúng ta lại nói chuyện tiếp."

Chưa nói đến việc thỏ con có bắt được chuột hay không, sau ba ngày nữa có lẽ nó sẽ hiểu rằng nơi đây khó mà sống nên sẽ tự mình rời đi, chuyện này có gì đáng để bận tâm nữa?

Nhưng mắt Hàn Giang Tuyết lại tràn ngập ánh sao, cảm giác mình đã hiểu được chân lí!

Trong ba ngày cậu nhất định sẽ bắt sạch sành sanh chuột trong Đào Hoa Lạc!

Một cơn gió thổi qua, Tiên nhân cũng rời đi, Hàn Giang Tuyết vội vàng xách theo hành lý nhỏ của mình hì hục trèo qua ngưỡng cửa tiến vào đình viện.

"Không biết sẽ ở đâu đây? Các vị sư huynh, ta tên Hàn Giang Tuyết, xin lỗi đã làm phiền mấy huynh!"

Hàn Giang Tuyết cười nói lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Trong sân cũng bị tuyết bao phủ, các lầu các xa cùng sảnh đường gần đó tựa như đã bỏ hoang nhiều năm, toát ra vẻ tĩnh mịch cô quạnh.

Hàn Giang Tuyết ôm tay nải trong tay lặng lẽ đi qua hành lang. Trong ao dưới hành lang không có con cá nào. Tùy tiện mở đại một cánh cửa, đồ đạt bên trong vẫn còn mới và có lẽ đã được bố trí trận pháp.

Nhưng không có ai cả.

Nơi đây chỉ có hoa đào và tiên nhân.

Hàn Giang Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ, tu tiên mà không bế quan thì xuống núi, hiện tại chỉ có mình Tiên nhân ở đây!

"A... mình quên hỏi tên Tiên nhân." Hàn Giang Tuyết cảm thấy nuối tiếc, lần sau gặp cậu nhất định phải hỏi rõ ràng!

-Wattpad Chocolyyn-

Yến Phi Độ đứng bên cửa sổ trong căn phòng yên tĩnh, nhìn chằm chằm thỏ nhỏ bên dưới một lúc rồi nhanh chóng ngồi xuống.

Cảm giác nghẹn ứ quen thuộc lại dâng lên trong lồng ngực, hắn lập tức phun ra một ngụm máu.

Hắn giơ tay lau vết máu trên môi rồi cười khẩy.

Thiên Ngoại Vân Hải tưởng giết hắn như vậy là xong còn khuya nhé.

Hắn ngồi trên đệm nhắm mắt thiền định.

Trong căn phòng yên tĩnh lò đồng ở bốn góc đang đốt hương thuốc, lạnh lẽo giá buốt còn hơn tuyết trắng rơi bên ngoài.

-Wattpad Chocolyyn-

Hàn Giang Tuyết dậy sớm, lập tức lao mình xuống tuyết dùng chân nhỏ rửa mặt rồi bắt đầu tìm chuột.

Chuột trên thế gian này càng ngày càng bạo gan, đêm qua Hàn Giang Tuyết đã nghe thấy tiếng chuột lạch cạch gặm chân bàn mấy lần!

Hàn Giang Tuyết dưỡng sức xong cầm thanh kiếm gỗ nhỏ bước ra ngoài.

Đúng vậy,  Hàn Giang Tuyết khác với những mèo con khác trong tổ. Cậu không có móng vuốt cũng không có răng nanh sắc nhọn, vậy bắt chuột bằng cách nào?

Hàn Giang Tuyết dễ dàng tìm được mấy cái hang chuột, lặng lẽ quăng mấy con cá khô mang theo vào trong.

Sau đó thỉnh thoảng lại quăng một con vào cho đến khi cá khô tràn ra ngoài.

Còn Hàn Giang Tuyết thì vùi mình trong tuyết, loại bỏ mùi giống loài đặc trưng rồi lẳng lặng chờ đợi.

Không lâu sau một con chuột đen thò đầu ra cửa hang ngửi ngửi một lúc rồi liền lao ra ngoài .

Hàn Giang Tuyết siết chặt thanh kiếm gỗ lập tức nhảy lên khi con chuột cúi đầu nhặt hạt khô!

"Tiếp chiêu đi— hãy nhận lấy một kiếm của ta!"

Thỏ nhỏ cầm kiếm đánh một đòn vào trán của con chuột!

Con chuột trông còn to hơn Hàn Giang Tuyết chưa kịp hét lên đã bị đánh chết!

Dù không có vũ khí trời sinh nhưng cậu có kiếm!

Hàn Giang Tuyết liếc nhìn con chuột, hầu hết những con thò đầu ra ngoài đều là những con gan dạ, mạnh mẽ nhất trong hang.

Hàn Giang Tuyết sau khi đánh giá xong liền đi thẳng vào hang chuột.

Những con còn lại đương nhiên không phải đối thủ của cậu.

Nhưng... vận may của Hàn Giang Tuyết dường như gói gọn trong cái hang này.

Đến ngày thứ ba rồi mà cậu vẫn không tìm thấy con chuột thứ hai.

Hàn Giang Tuyết quỳ xuống, đôi chân nhỏ không cam lòng đấm mặt đất.

Làm sao có thể được?

Hàn Giang Tuyết nhìn con chuột khổng lồ nằm trong sân (đã bị đóng băng) lẻ loi một con, chỉ có một con!

Như chúng ta đã biết, chuột thường sống theo bầy.

Nhưng Hàn Giang Tuyết làm cách nào cũng không thấy được hang thứ hai!

Cậu muốn nắm trọn gia đình chuột trong lòng bàn tay... Không, một lưới bắt hết cũng khó mà thực hiện được!

Hàn Giang Tuyết nghĩ mình chắc chắn đã gặp con chuột sống độc lập.

Nhưng nếu Tiên nhân đến phát hiện mình chỉ bắt được một con chuột, chẳng phải sẽ cho rằng mình chỉ được mỗi cái miệng thôi sao?!

Thông thường khi mèo lụm được chuột đem đến trước chủ khoe khoang một phen.

Nhưng giờ chỉ có một con như vậy, Hàn Giang Tuyết cũng không có mặt mũi nào.

Thỏ nhỏ dậm chân ngồi xổm trong tuyết, im lặng nhìn trời.

Chẳng lẽ số phận của cậu thật sự đã định không có cơ hội gia nhập Đào Hoa Lạc sao?

"Chít chít."

Đôi tai cụp xuống của thỏ nhỏ dựng đứng lên!

Hàn Giang Tuyết quay đầu nhìn về phía bên trái, trời đã khuya ngoài tiếng tuyết rơi đặc biệt rõ ràng, cậu còn nghe được tiếng sột soạt sột soạt.

Chuột? Chuột?! Còn chuột!


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play