Thỏ Thỏ Phải Làm Đại Kiếm Tiên

Chương 4: Tiên nhân (1)


2 tháng


Con chuồn chuồn vỗ cánh lướt qua mặt nước, nhẹ nhàng đậu xuống chóp mũi thỏ con.

Hàn Giang Tuyết hắt hơi một cái tự làm mình tỉnh dậy, con chuồn chuồn đang quấy rầy kia cũng tự nhiên bay đi.

Hàn Giang Tuyết giơ chân lên dụi mắt nhìn cảnh vật xung quanh, phát hiện mình đã không còn nhận ra đây là đâu nữa.

Ngày hôm qua vừa đến bờ sông đã thấy Quy gia gia chờ ở đó.

Người có lối của người, yêu có đường của yêu.

Con người có thể cưỡi ngựa, ngự kiếm, đi nhờ vân chu, còn các tiểu yêu một có thể tự đi căng hải, hai có thể đi nhờ các đại yêu khác.

Quy gia gia hành nghề quanh năm giá cả lại còn rất rẻ, chỉ cần một một viên linh châu bất kể đi đâu cũng được, chỉ cần không vượt quá ngoại giới.

Hàn Giang Tuyết ôm tay nãi lo lắng liếm môi.

Tại sao hôm nay có nhiều yêu ra ngoài thế? Sẽ không còn chỗ nào nữa quá.

"Đừng ồn ào, đừng ồn ào! Tiểu yêu nặng thì ngồi lên lưng ta, nhẹ thì tự mình gấp thuyền lá nhỏ buộc vào người ta." Quy gia gia không kiên nhẫn nỗi với đám tiểu yêu nên lớn tiếng nói quy tắc.

Hàn Giang Tuyết lập tức im lặng.

Cậu không muốn ngồi trên thuyền lá nhỏ, khó khăn lắm mới được ra ngoài, tất nhiên là muốn ngồi trên lưng quy gia gia mới oai phong được! Hơn nữa, giữa các tiểu yêu với nhau đều có sự phân biệt theo hình thể, càng nhỏ càng bị coi thường.

Hừm, dù là chỉ vẻ bề ngoài thôi cũng không thể tự nguyện ngồi trên chiếc thuyền lá nhỏ được!

Đám tiểu yêu đều trèo lên lưng quy gia gia. Khi Hàn Giang Tuyết đang định leo lên, Quy gia gia đột nhiên ho một tiếng.

"Được rồi, chỉ cần tiểu yêu nhẹ tựa lông hồng kia ngồi thuyền là được rồi, nếu không những tiểu yêu nặng hơn không có chỗ."

Tất cả tiểu yêu đều đồng loạt nhìn Hàn Giang Tuyết, cậu ôm tay nãi một mình nhìn trời nhìn đất.

Quy gia gia lại ho một tiếng nữa.

"Hàn Giang Tuyết."

Bắt đầu chỉ đích danh.

Hàn Giang Tuyết liền diễn tại chỗ: "A, nếu không có chỗ thì tôi đi thuyền cũng được, nhưng tôi nặng hơn hai cái bánh bao thịt nhiều nha!"

Các tiểu yêu và Quy gia gia: ... đành giả vờ không biết vậy.

Hàn Giang Tuyết lên chiếc thuyền lá nhỏ như không có chuyện gì, cẩn thận buộc dây vào đuôi Quy gia gia.

"Đi thôi——"

Quy gia gia kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng lướt trên mặt nước.

Đúng vậy, không giống như những con rùa chậm chạp Quy gia gia là một chân trời khác! Nếu không làm sao có thể độc quyền kinh doanh trong vài trăm dặm này chứ!

Hàn Giang Tuyết không kìm được mà kêu một tiếng, hai móng vuốt bám vào mép thuyền lá, cậu chẳng hề sợ hãi mà còn đang hưng phấn.

Tôi được ra ngoài rồi----

Sau đó, thỏ nhỏ vui sướng quá mức lấy đồ ăn vật ra ăn, sau đó ngắm nhìn núi sông một lát liền cảm thấy buồn ngủ.

Khi tỉnh dậy lần nữa, nhìn thấy khung cảnh xa lạ còn hắt hơi một cái.

Xung quanh toàn tuyết trắng xoá, mặt nước đã đóng băng .

Những tảng đá đen trên bờ phủ đầy sương tuyết, cây thông cây bách cũng bị uốn cong dưới sức nặng của tuyết dày.

"Quy gia gia, đây là đâu?"

Hàn Giang Tuyết kiễng chân, tay nhỏ bám lấy thành thuyền lá, lại thấy trên lưng Quy gia gia không còn tiểu yêu nào nữa.

"Tỉnh rồi à? Này, ta chưa từng thấy tiểu yêu nào ngủ sâu như vậy. Đi qua đây, trước mặt là Đào Hoa Lạc."

Hàn Giang Tuyết cười rạng rỡ, nhảy lên nhảy xuống trên chiếc thuyền lá hỏi.

"Đào Hoa Lạc cuối cùng là trông như thế nào? Có thật là khắp nơi toàn hoa đào không?"

"Ừ, mỗi lần đi ngang qua ta đều hắt hơi vì quá nhiều phấn hoa."

"Có phải ai cũng biết cưỡi kiếm, trảm yêu trừ ma không ông?"

"Vậy ta với nhóc đi tới cảnh giới kia chẳng phải sẽ phải chết sao? Mở miệng giết chóc đã lỗi thời từ lâu rồi."

...

Hàn Giang Tuyết và Quy gia gia đang nói chuyện rất vui thì đột nhiên Quy gia gia dừng lại .

Ông ấy nghiêm túc nhìn dòng nước phía trước, quay đầu ra hiệu cho Hàn Giang Tuyết im lặng.

Hàn Giang Tuyết cũng lập tức ngừng nói.

Yêu quái rất nhạy cảm, bất kỳ sự xuất hiện của thứ gì lạ cũng sẽ cảm nhận được trước.

Quy gia gia chậm rãi lên tiếng: "Không biết vị thủy thần phương nào đang chặn đường? Ta là tiểu yêu Thọ Tuế của núi Đồ La, đi qua nơi này đã hàng trăm năm, mỗi năm đều cống nạp cho các vị thủy thần, xin hỏi có bỏ sót vị nào không, xin hãy nói rõ để ta bù đắp."

Cùng lúc đó, Thọ Tuế lặng lẽ thả chiếc thuyền lá nhỏ, truyền âm cho Hàn Giang Tuyết.

【Nếu có xảy ra chuyện gì, ta sẽ đưa nhóc lên bờ.】

Có điều Hàn Giang Tuyết đã nắm chặt thanh kiếm gỗ trong túi nghĩ rằng nếu gặp thứ gì đó, nhất định sẽ dùng kiếm tấn công nó!

Trong truyện viết nhân vật chính mỗi khi ra khỏi núi sẽ gặp phải những yêu ma tà ác cản đường!

Dòng nước phía trước cuồn cuộn  dâng lên như thể có một vật khổng lồ nào đó đang đẩy lên cao.

Cuối cùng mặt nước đột nhiên vỡ ra, một con rồng xanh to tựa như núi đứng trong nước!

Nước bốn bể chảy xiết cũng bị nó chặn lại ứ đọng.

Khu vực này có vẻ như là lãnh địa của con rồng này, ngay khi nó xuất hiện xung quanh không còn tiếng chim hót.

Con rồng lang thang đi tuần tra, lũ yêu đều rút lui.

Miệng rồng hé mở lộ ra hàm răng sắc nhọn bên trong.

Hàn Giang Tuyết hồi hộp chờ đợi Giang Long tấn công, nhưng sau đó cậu nghe thấy giọng nói của Giang Long từ trên không.

"Ta là Thủy Thần mới ở đây, ngươi đúng là chưa cống nạp cho ta."

Hàn Giang Tuyết và Thọ Tuế: ... Hóa ra là một kẻ ngốc mới nhậm chức.

Sau khi lấy một ít cá tôm từ túi ra để cống nạp, Thọ Tuế lặng lẽ rời khỏi con đường này.

Đúng thật là có Đào Hoa Lạc ở gần đây, yêu ma quỷ quái nào dám làm lộng hành?

Sợ hãi vô ích.

Thọ Tuế cùng Hàn Giang Tuyết lau mồ hôi rồi tiếp tục đi. Có điều Thọ Tuế có vẻ thật sự sợ hãi,  ông dựa vào bờ thở dốc khi cách Đào Hoa Lạc không xa.

"Dù Thủy Thần là rồng mới sinh, nhưng rồng vẫn là rồng. Rùa trong Thuỷ tộc, tất cả các thủy tộc đều nằm dưới sự kiểm soát của Long tộc. Cuộc gặp mặt này thực sự làm ta hơi nghẹt thở."

Hàn Giang Tuyết đã lên bờ, bắt đầu đun nước cho Thọ Tuế uống, rồi lại mát-xa vai cho ông ấy... À không, rùa không có vai nên cậu mát-xa cổ cho Thọ Tuế.

Thấy Thọ Tuế hình như muốn ngồi dậy đi tiếp, Hàn Giang Tuyết nhất quyết không đồng ý.

"Vì Đào Hoa Lạc ở gần đây nên tôi sẽ tự đi bộ! Chỉ vài ngày thôi tôi cũng không vội lắm! Ông hãy nghỉ ngơi đi!"

Hàn Giang Tuyết đeo túi nhỏ, cúi người chào Thọ Tuế sau đó nhảy đi. Thọ Tuế với gọi phía sau thế nào cậu cũng không đáp.

Thấy thỏ nhỏ đã đi mất hút, Thọ Tuế thở dài: "Đi đường thủy thì nhanh hơn, nhưng đường bộ vẫn còn một đoạn dài nữa! Nếu nhóc có lạc đường hãy nhớ hỏi người khác đấy nhé!"

Nhưng... Đào Hoa Lạc nổi tiếng như vậy, chắc không đến mức bị lạc nhỉ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play