Thỏ Thỏ Phải Làm Đại Kiếm Tiên

Chương 3: Phong sơn (2)


2 tháng


Sau khi dặn dò kĩ lưỡng, Lục Thủy Tương Phi giống như tất cả các bậc phụ huynh khác, thúc giục Hàn Giang Tuyết đi ra ngoài.

"Con còn đang thu dọn hành lý!"

Hàn Giang Tuyết nhảy tung ta tung tăng trong hang để thu dọn đồ đạc. Thanh kiếm gỗ nhỏ do chính tay cậu chạm khắc cũng không tồi, bộ quần áo kiếm tiên làm theo bìa thoại bản nên mang theo, gấu bông kiếm tiên hồi nhỏ, mấy bông hoa trồng bên ngoài có nên đem không, còn có...

Hàn Giang Tuyết dường như còn muốn coi từng ngóc nghách, tiếp tục nữa là cúng được mấy cái giao thừa mất.

"lằng nhằng quá, khẳn trương cho ta còn đi!"

Lục Thủy Tương Phi không kiên nhẫn giơ tay lên, một cơn gió nhẹ liền đưa Hàn Giang Tuyết ra khỏi động.

Cùng bị đuổi còn có nhiều đồ ăn vặt, cá khô, một túi linh châu.

Hàn Giang Tuyết quên điều quan trọng nhất!

"Nhưng mình còn chưa moa moa tạm biệt mà!" Thỏ nhỏ nóng lòng chạy lòng vòng.

Bên trong hang động yên tĩnh, một lúc sau, cơn gió nhẹ lại cuốn Hàn Giang Tuyết vào.

Bé thỏ nhỏ mềm mụp hôn lên má Lục Thủy Hương Phi một cái, lúc này mới thật sự đi được.

Hàn Giang Tuyết ôm tay nải đầy ấp trong tay, dập đầu ba cái trước cửa hang, vẫy đôi tay nhỏ hét lên ở cửa hang.

"Mẹ— —con sẽ trở về với tư cách là một đại kiếm tiên lẫy lừng— —"

Trong hang không có tiếng trả lời, có lẽ Lục Thủy Tương Phi không muốn nghe, hoặc có lẽ nàng đã ngủ rồi.

Yêu rốt cuộc vẫn là yêu, dù có tu luyện thành hình dạng con người, chúng vẫn coi trọng sự độc lập.

Trưởng thành phải tự mình đào hang, tự mình săn bắn, tự mở rộng lãnh thổ, khổ đau phải tự mình gồng, lạnh lẽo phải tự gánh. Nếu không làm sao có thể trở thành một đại yêu đầu đội trời chân đạp đất?

Hàn Giang Tuyết cũng biết điều đó. Cậu quyết tâm một phen vì cơ đồ mai sau nên từng bước xuống núi với tay nải trên lưng. Trên đường đi gặp một yêu quái quen biết cậu liền hét lên.

"Ta xuống núi đi học kiếm thuật ở Đào Hoa Lạc!"

Các yêu khác lúc đầu rất ngạc nhiên, sau lại mỉm cười đưa cho Hàn Giang Tuyết một ít linh châu, giống như trưởng bối lì xì cho xấp nhỏ.

"Thật không ngờ, đứa út nhà Tương phi có thể đi xa! Đi đường bình an, nhớ viết thư về nhà nhé!"

Hàn Giang Tuyết đứng dậy duỗi chân ra, đập tay với gấu tinh, hồ ly tinh cùng cách yêu khác rồi vui vẻ lao xuống núi.

Đôi tai thỏ mềm mại đung đưa trong gió, cậu có thể nghe thấy đủ loại lời chúc phúc do gió gửi đến.

Nhưng khi Hàn Giang Tuyết cõng hành lý xuống núi, cậu vẫn đang suy nghĩ tại sao trong hang chỉ nhìn thấy mẹ mà không có yêu nào khác?

Chẳng phải là chúng ta đang bàn chuyện sao?

-Wattpad Chocolyyn

Lục Thủy Tương Phi yên tâm tiễn đứa bé ngoan ngoãn đi.

"Thật không tin được một đại yêu như Tương Phi lại chiều chuộng đứa nhỏ trong nhà như vậy."

Một tiếng cười khúc khích vang lên trong hang động.

Lục Thủy Tương Phi cúi đầu nhìn thấy "người" tuấn mỹ mặc đồ đen đang đứng trước mặt mình.

Trước khi Hàn Giang Tuyết tiến vào động, Lục Thủy Tương Phi ra hiệu cho tên yêu kia trốn đi, hiển nhiên không muốn Hàn Giang Tuyết biết nàng đang nói cái gì.

"Tôi được sinh ra ở thời đại của *Nghiêu Thuấn. Với tôi, dù đứa nhỏ có lớn đến đâu, sống được bao lâu thì nó vẫn là thỏ nhỏ trong mắt tôi."

Nếu không phải bây giờ trong núi có chuyện gấp thì nàng đã không đuổi Hàn Giang Tuyết đi.

...Muốn tự lập thì ít nhất phải đợi cho đến khi bé thỏ nhỏ này lớn hơn con chuột một chút!

Chỉ là nó sẽ không tồn tại được lâu dù tôi có thế nào đi chăng nữa.

Trời đất mênh mông, tuổi thọ của một sinh linh trôi qua cũng chỉ tựa như cái chớp mắt. Kiếp này nếu không sống hết mình chẳng phải uổng phí lắm sao?"

Lục Thủy Tương phi cười nhẹ rồi bắt tay vào công việc.

"Nghìn năm nữa, Thiền sư Nhất Hồ sẽ thức tỉnh. Xin thỉnh Sơn Quân cùng ta trấn áp yêu ma này."

Sơn Quân giơ tay nói: "Đừng khách sáo, năm ngàn năm trước ta đã thề rằng chỉ cần còn sống, ta sẽ đến trấn áp Thiền sư."

Âm Sơn Quân hơi quay đầu lại lắng nghe chuyển động trên núi.

Trong tháng này tất cả yêu trẻ tuổi đều bị trưởng lão trong gia tộc đuổi đi, yêu không có đạo hạnh ngàn năm tu luyện cũng không được phép ở lại.

Về phần nguyên nhân, đại yêu đương nhiên sẽ không nói cho hậu bối.

Chuyện này tuyệt mật, biết càng ít càng tốt.

Suy cho cùng, có rất nhiều dã thú muốn "giải cứu" Thiền sư, biết tin có thể sẽ lũ lượt kéo tới.

Trong vài ngày nữa, núi Đồ La sẽ trở thành địa điểm nguy hiểm nơi tụ tập của những đại yêu.

Trải qua hơn một ngàn năm, động tĩnh của Thiền sư... mỗi lúc một vang dội hơn.

Đột nhiên từ trên đỉnh núi vang lên tiếng trống lớn, kết hợp với những cơn mưa rào trút xuống khiến lòng người đau xót khó tả.

"Phong ấn ngọn núi——"

Sau khi phát lệnh, ngọn núi yêu vốn luôn nhộn nhịp lại trở nên hoàn toàn im lặng.

Cây cối đang đâm chồi xanh tươi bỗng nhiên trở nên đỏ như máu, từ cành cây ngọn cỏ cho đến vách núi toàn bộ đều phủ đầy khí đen cùng các phù văn màu vàng đang chuyển động. Nhìn từ trên cao, ngọn núi giống như đầu cáo bị chém đứt, tỏa ra khí tức hung ác vô tận, dù trải qua hàng vạn năm cũng không thể tan biến.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play