Thỏ Thỏ Phải Làm Đại Kiếm Tiên

Chương 2: Phong sơn (1)


2 tháng


Khi Hàn Giang Tuyết mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trong lòng bàn tay của Lục Thủy Tương Phi.

Hàn Giang Tuyết thỉnh thoảng nghĩ Tương phi đã hoá hình người không nên gọi là Tương phi nữa, mà gọi Lạc Thần mới đúng.

Không ai có vẻ đẹp như Tương phi.

Nếu người bình thường vào hang động nhìn thấy Lục Thủy Hương Phi nhất thời sẽ bị khuôn mặt của nàng hớp hồn trong giây lát, chờ bình tĩnh lại thấy rõ dung mạo sẽ sợ đến mức không nói nên lời.

Bởi vì nàng thật sự quá lớn.

Vào thời cổ đại, các vị thần như Nữ Oa, Phục Hi hầu hết đều to lớn như những ngọn núi. Khi họ bước đi, trời đất rung chuyển, mở lối trên các dòng sông, hồ biển bằng những luồng hơi thanh tao.

Hang động ở giữa sườn núi từ khi khai sinh ra vốn dài cả ngàn thước, mà thân hình Lục Thủy Hương Phi chiếm mất một nửa.

Mái tóc đen của nàng búi mã kế tô điểm trâm hoa bên trên, giữa mày thiếp hoa điền, da thịt trắng tuyết không gì sánh được.

Váy tơ lụa xanh lục phủ kín mặt đất, như thể một mảnh hồ trong vắt nổi lên từ mặt đất bằng phẳng.

Hương đang cháy trong động , làn khói trắng nhẹ bẫng như tơ lại nhuốm lên khuôn mặt vô cảm của Lư Thuỷ Tương Phi hệt như phô thần tượng được tạc trên vách đá.

Cho dù là vật gì một khi phóng đại lên sẽ xuất hiện một cảm giác hoảng sợ khó lý giải được.

Cũng may Hàn Giang Tuyết đã quen từ nhỏ rồi.

Lưu Thủy Tương Phi hơi nghiêng người về phía trước, trâm hoa trên tóc mai phát ra tiếng vang. Đầu ngón tay phủ màu lớp màu đỏ chu nhẹ nhàng vuốt ve cằm Hàn Giang Tuyết, khác với cằm nhọn của mèo, bé thỏ lại có chiếc cằm đầy đặn.

"Sao lại không nói gì? phấn khích đến choáng váng rồi à?"

Lục Thủy Tương Phi từ tốn nói, khuôn mặt rực rỡ ánh lên môi đôi cùng nụ cười nhẹ nhàng.

Một đại yêu đã sống hàng ngàn năm như nàng tất nhiên sẽ tu luyện hình người hoàn hảo, chỉ là đôi mắt vẫn mang dáng vẻ đặc trưng của loài mèo với con ngươi thẳng đứng.

Bị một đôi đồng tử lạnh lùng thẳng đứng như vậy nhìn chằm chằm, một tiểu yêu bình thường có lẽ sẽ sợ chết khiếp, nhưng đối với Hàn Giang Tuyết mà nói thỏ cậu đã lớn lên trong ánh mắt của mẹ mèo.

"Mẹ đang nói thật sao?!"

Hàn Giang Tuyết ôm hai chân trước ngực, hai mắt trừng to tròn xoe như không tin.

Hàn Giang Tuyết từ khi còn nhỏ đã có phần khác biệt với các bé yêu khác trong núi.

Thích đọc truyện, xem kịch, đặt biệt nhất chính là đọc thoại bản tu tiên của phái Đào Hoa Lạc.

Hàn Giang Tuyết cũng muốn trở thành kiếm tiên

quang minh lỗi lạc, hành hiệp trượng nghĩa, vừa tàn bạo lại cool như trong truyện.

Tiêu diệt trừng trị cái ác, có thỏ ta!

Hành hiệp trượng nghĩa, có thỏ ta!

Hàng yêu phục ma, có thỏ ta!

Hàn Giang Tuyết cười khà khà ôm búp bê kiếm tiên ngủ quên, lại cười khà khà ngậm đầu búp bê kiếm tiên tỉnh dậy.

Có điều những bé yêu khác luôn cười nhạo suy nghĩ viển vông của Hàn Giang Tuyết, cậu chỉ là một con thỏ, tay thì ngắn ngủn như vậy sao có thể cầm kiếm được?

Khi còn nhỏ cậu luôn bác bỏ còn nói mình có thể là có thể!

Sau đó cậu chạy về "nhà" hỏi mẹ mèo.

Hàn Giang Tuyết: Năm nay con có thể xuống núi học kiếm thuật ở Đào Hoa lạc được không?

Mẹ mèo: Con còn quá nhỏ.

Năm sau Hàn Giang Tuyết lại hỏi: Năm nay có được không mẹ?

Mẹ mèo: Con thỏ nhỏ như con sẽ bị chế biến thành đầu thỏ cay rồi thưởng thức.

Năm sau Hàn Giang Tuyết đã nghĩ ra một biện pháp: Con sẽ chạy lẹ, như vậy sẽ không bị làm thành đồ ăn! Cách này có được không mẹ?

Mẹ mèo: Thế thì làm thịt thỏ xào cay nhé.

Hàn Giang Tuyết hỏn lọn: Tại sao con luôn bị ướp cay?

Mẹ mèo nói: Tương ớt Chin-Su, vạn món ngon bùng vị.

... Wattpad Chocolyyn

Năm này qua năm khác, Hàn Giang Tuyết từ một con thỏ nhỏ nhỏ lớn lên thành... một con thỏ nhỏ, vẫn không được mẹ mèo cho phép xuống núi.

Không phải cậu không thể tự mình lẻn xuống núi, mà là khí thế của đại yêu mạnh đến mức cho dù Hàn Giang Tuyết có đào liên tiếp 80 cái hố, nối thẳng 18 tầng địa ngục, vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay của mẹ mèo.

Cậu đành phải tự mình học kiếm thuật, không biết động tác của cậu có bẹo hình bẹo dạng quá hay không mà luôn khiến yêu chung quanh cười hô hố.

Năm rồi mèo mẹ hay ra ngoài gặp mấy chị đã gã đi của cậu, gọi tắt là thăm nhà.

Có điều thông thường Hàn Giang Tuyết sẽ không được xách theo mà phải ở nhà giữ nhà.

Tự nhiên nay lại đồng ý để cậu đi, có phải đang trêu đùa lừa gạt mình không?

"Không phải con từ nhỏ đã muốn đến Đào Hoa Lạc bái sư học nghệ sao? Lúc con còn nhỏ ta không cho, bây giờ đã lớn phỏng phao ta cho phép đấy."

Lục Thủy Tương Phi đưa tay che miệng ngáp một cái, dĩ nhiên lại buồn ngủ.

Mèo, một ngày 12 canh giờ không ngủ đủ 8 canh sẽ không chịu nỗi.

Tư thế nhàn nhã này, dáng vẻ nền nã này hóa ra là thật.

Hàn Giang Tuyết mới đầu còn không thể tin được, sau đó nhảy dựng tung hoa đầy trời:

"Thật sao! Mẹ! Con thật sự có thể đi được sao?!"

"Ừa ừa ừa, hôm nay con đi đi. Lát nữa mẹ cũng đi rồi. Có điều khi con đến Đào Hoa Lạc tuy môn phái không phân biệt yêu, nhưng nếu tư chất của con quá kém, bọn họ có tiếp nhận hay không lại là chuyện khác. "

Hàn Giang Tuyết lập tức duỗi chân vỗ ngực, ra vẻ từng trải: "Tam ca nói bái sư phải mang theo trà mới có thể trở thành đệ tử! Gọi là nghệ thuật cuộc sống!"

Tam ca thường xuyên lang thang khắp năm châu bốn bể, khi trở về sẽ kể cho Hàn Giang Tuyết một số chuyện đời.

Điều khiến cậu ấn tượng nhất là rất nhiều chuyện khó khăn gì như đều được giải quyết bằng ít trà cùng một bữa ăn.

"Tam ca của ngươi thì biết cái gì, ngay cả chuột cũng không bắt được."

Lục Thủy Tương Phi lạnh lùng thốt ra.

Kế tiếp nàng nghiêm nghị nói: "Lần đầu tiên con xa nhà, nếu có gặp nguy hiểm gì bản tính yêu có thể giúp ngươi tránh khỏi, gặp trường hợp nguy hiểm, yêu lực ta đưa vào trong yêu đan sẽ đỡ cho con một đòn. Ngoài chuyện không được để bị băm thành thỏ xào cay thì quan trọng nhất là không được hiện nguyên hình trước mặt những người không đàng hoàng.

Hàn Giang Tuyết giật giật lỗ tai, không hiểu được: "Tại sao vậy mẹ?"

Lục Thủy Tương Phi hừ một tiếng: "Trên đời này nhiều kẻ biến thái lắm."

Hàn Giang Tuyết tò mò hỏi: "Mẹ đang nói mấy người ngay cả mèo lấp mìn mà cũng phải xem sao? Bọn họ đúng thật là biến thái."

Lục Thủy Tương Phi nhìn con thỏ nhỏ trước mặt chưa từng va vấp trải đời, không biết lòng người nham hiểm, sợ rằng chính cậu cũng không biết kẻ biến thái nhìn méo tròn ra sao, xem mèo ị đã là gì, Lục Thủy Tương Phi dứt khoát khẳng định.

"Dù sao thì đừng để người khác nhìn thấy! Con cũng nên cẩn thận đừng tắm chung với người khác, không biết học đâu ra cái thói vừa chạm vào nước nóng là muốn hiện nguyên hình."

Hàn Giang Tuyết cười khúc khích, cậu cũng không biết tại sao nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play