“Úc Thanh không được vô lễ! Đây đều là chú dì. Con gọi chú Tưởng như thế nào thì phải gọi dì Tưởng thế ấy!” Trần Ngạn Chỉ lớn tiếng quát Trần Úc Thanh.
Bình thường chú rất ít khi nghiêm túc như vậy, rất ít khi khoác lên mình vai trưởng bối nói chuyện, luôn sẵn sàng kiên nhẫn dẫn dắt Trần Úc Thanh.
Trần Úc Thanh phạm sai lầm cũng sẽ giáo dục hắn thật tốt, nhưng tình hình hiện tại làm cho người ta không thể không nghiêm túc chỉ có thể dùng dăm ba câu ngăn cản sự làm loạn của Trần Úc Thanh.
“Trần tiên sinh không sao đâu, trẻ con không hiểu chuyện đều giống như này. Chúng tôi chỉ cần mang Hàn Tẫn đi là được rồi.” Tưởng Nghi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lau nước mắt nơi khóe mắt, nhìn như rất khiêm tốn khoát tay áo.
Trần Úc Thanh lập tức đỏ mắt gào lên: “Các người không được phép mang em ấy đi! Em ấy là của tôi!”
“Trần Úc Thanh, bây giờ con cút ra khỏi thư phòng cho ta! Bố nói với con mấy lần rồi? Không được làm loạn, không được vô lễ! Con có nghe không?!” Đứa bé trong lòng còn đang giãy dụa, luôn miệng không muốn đôi vợ chồng này mang Hàn Tẫn đi.
Trần Ngạn Chỉ chỉ có thể ôm Trần Úc Thanh ra khỏi thư phòng, đem hắn khóa lại vào trong phòng ngủ, rồi mới có thể tiếp tục cùng đôi vợ chồng này nói chuyện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT