Chiêu Ninh Đế: “……”

Ông chỉ là cảm thấy Lý phi xinh đẹp, liền thưởng thức một lát, lại bị tên tiểu tử này gọi là quỷ biến thái. Tiểu tử thúi, có biết ánh mắt thưởng thức là gì không?

“Phụ hoàng, người ăn nhiều một chút đi?”

[Ăn nhiều một chút liền không nhìn mẫu thân một cách thèm thuồng như vậy nữa.]

“.....” Chiêu Ninh Đế thu hồi tầm mắt, rõ ràng đã ăn no, lại cố ăn thêm vài miếng chứng minh ông ấy không phải quỷ biến thái.

Ai ngờ, Cửu Cửu lại nói.

[Phụ thân hèn hạ lại còn là quỷ đói. ]

Chiêu Ninh Đế: “.....”

Chiêu Ninh Đế thiếu chút nữa liền nhịn không được đánh mông Cửu Cửu, đột nhiên bên ngoài có người tới bẩm báo.

Là An Dương quận chúa đang quỳ ở bên ngoài, cầu xin hoàng đế tha thứ.

Phải biết rằng, An Dương quận chúa chính là người được sủng ái nhất trong cung, đãi ngộ so với hoàng tử còn muốn tốt hơn, gần như ngang hàng với Thái tử.

Chiêu Ninh Đế cũng chưa bao giờ để nàng ta chịu ủy khuất.

Lúc này nàng quỳ như vậy, nghĩ rằng Chiêu Ninh Đế nhất định đau lòng.

Cho nên, thị vệ bên ngoài không dám chậm trễ, vội vàng tới bẩm báo.

Chiêu Ninh Đế lại không có động tĩnh gì, nói: “Còn không học quy củ cho tốt, tới đây tìm trẫm làm cái gì?” Sau đó dừng một chút: “Nếu đã thích quỳ vậy liền quỳ đi! Tùy nàng.”

Phúc An nói: “Hoàng Thượng, ngài thật sự muốn như vậy?”

Mấy năm nay, việc Chiêu Ninh Đế đối với An Dương quận chúa sủng ái Phúc An vẫn luôn để trong mắt, cho nên đối với hành động quyết liệt của Chiêu Ninh Đế như thế có chút nghi ngờ, sợ là Chiêu Ninh Đế tức giận mới như vậy.

Chiêu Ninh Đế không kiên nhẫn nói: “Phúc An, ngươi hành sự ngày càng kém cỏi rồi.”

Phúc An sợ tới mức quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Hoàng Thượng thứ tội, nô tài nhiều lời.”

·

Bên ngoài, An Dương quận chúa vẫn đang quỳ, còn không ngừng khóc, thân ảnh nhỏ bé run rẩy, cả người thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Cung nhân xung quanh nhìn thấy trong lòng đều sinh ra vài phần thương xót.

“Quận chúa năm nay mới năm tuổi, quỳ như vậy sao có thể chịu nổi.”

“Đầu gối sợ sẽ quỳ hỏng mất.”

“Hoàng Thượng một chút cũng không đau lòng sao?”

An Dương quận chúa nghe mấy lời này, dường như từng câu từng chữ đều khiến nàng khó chịu, khóc càng lợi hại.

Ông trời cũng thật nhẫn tâm, đột nhiên đổ mưa.

Một lát sau, An Dương quận chúa đã ướt sũng, nhưng nàng vẫn nhất quyết không chịu rời đi, quỳ trong mưa cầu xin Chiêu Ninh Đế tha thứ.

Phu thê Đoan Vương nghe nói nữ nhi ở trong cung quỳ đã lâu sau, vội vàng tiến cung.

May mắn trước kia nhờ phúc của nữ nhi, bọn họ có được khối lệnh bài thông hành để ra vào hoàng cung.

Giờ phút này, phu thê hai người đứng bên ngoài Thu Thủy Cung, một người cầm ô, một người lôi kéo An Dương, bảo nàng mau đứng dậy.

“Vi Vi, mưa lớn như vậy, thân thể ngươi yếu ớt, sao có thể quỳ dưới mưa? Mau đứng lên đi. Ngươi như vậy làm mẫu thân đau lòng muốn chết.”

Đoan Vương cũng nói: “Nữ nhi yêu quý của ta, ngươi chính là nữ hài duy nhất của hoàng thất, sao có thể chịu loại này ủy khuất này? Mau đứng lên.”

Phu thê Đoan Vương một mực đau lòng cho Phượng Thải Vi, dùng sức kéo Phượng Thải Vi đứng dậy.

Nhưng người Phượng Thải Vi như dán chặt vào mặt đất, như thế nào cũng không chịu đứng dậy, còn nói: “Nếu Hoàng bá không tha thứ cho con, con sẽ không đứng dậy.”

Giọng nói có vài phần kiêu căng cùng uy hiếp.

Đoan Vương vợ chồng vốn hưởng thụ thánh tâm đã lâu, nhất thời không có nghe lọt tai, thậm chí còn hét lên: “Phụ mẫu mang ngươi về nhà, cũng không tin hoàng thượng không lo lắng, không giữ ngươi lại, không tha thứ.”

“Đi, chúng ta hiện tại liền đi, mau đứng lên.”

Đoan Vương cảm thấy Chiêu Ninh Đế không có nữ nhi, tin chắc Chiêu Ninh Đế tuyệt đối sẽ không từ bỏ nữ nhi của bọn họ, càng sẽ không để bọn họ tùy ý mang nữ nhi về nhà, cho nên mới nói như vậy.

Mục đích chính là mặc kệ quận chúa gây họa gì, đều phải làm cho Chiêu Ninh Đế tha thứ, sủng ái nàng lần nữa.

Đối với những ủy khuất, đau khổ nhà bọn họ chịu trong chuyện này liền phải bồi thường, ban thưởng.

Nghe nói gần đây Nam Quốc bên kia, bởi vì bại trận nên đã cống nạp rất nhiều trân bảo.

Bọn họ trước tiên muốn vài món tốt nhất.

Cung nhân bên cạnh nhìn không ra thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của phu thê Đoan Vương, chỉ cảm thấy An Dương quận chúa nếu bị mang đi như vậy, bọn họ liền bị liên lụy, vội vàng chạy đi bẩm báo Chiêu Ninh Đế.

“Bệ hạ, ngài thật sự không tha thứ cho quận chúa sao? Phu thê Đoan Vương đang muốn mang người đi.”

“Còn nhớ rõ lúc trước hoàng thượng bỏ ra không ít công sức mới khiến cho quận chúa ở lại trong cung, hiện tại quận chúa bị mang đi, vậy không phải công sức kia sẽ trở nên vô ích sao?”

“Hơn nữa, quận chúa nữ hài duy nhất của hoàng thất, nếu như bị mang đi, hoàng thất liền không còn nữ hài nào.”

Chiêu Ninh Đế đen mặt, không biết suy nghĩ cái gì, không nói lời nào.

Còn Cửu Cửu, trong lòng bắt đầu oán giận.

[Phụ thân hèn hạ không phải người nhẫn tâm, hắn cũng không cố ý hành hạ quận chúa, rõ ràng là quận chúa kia muốn tìm đường chết.]

[Đã phái người nói bao nhiêu lần là trời mưa, mau trở về, nàng ta không chịu, còn kéo phu thê Đoan Vương tới.]

[Nàng ta chính là cố ý.]

Chiêu Ninh Đế nhìn về phía Cửu Cửu: “…”

Tiểu tử thúi, thế mà hiểu nỗi lòng của ông.

Không hổ là con trai của ta.

[Phụ thân hèn hạ bị phu thê Đoan Vương uy hiếp, không thể nào xuống đài được chắc chắn còn khó chịu hơn.]

Như vậy không được, Chiêu Ninh Đế hiện tại phi thường tức giận.

Nào có chuyện đế vương bị người khác uy hiếp.

Động thái của Đoan Vương thật là quá đáng.

Cho rằng hắn thích An Dương quận chúa đến mức cái gì cũng có thể nhẫn nhịn sao?

Chiêu Ninh Đế không nhượng bộ, cân nhắc một lúc rồi lạnh giọng nói: “Người đâu, đưa phu thê Đoan Vương và An Dương quận chúa rời cung. Từ nay về sau không được phép vào cung trừ khi được triệu kiến.”

‘Trẫm cũng không nghĩ gặp lại bọn họ.’

Bọn họ dám cả gan dùng việc rời đi uy hiếp ông, vậy liền cho giấc mơ của bọn họ trở thành sự thật.

Về chuyện không có nhi nữ, không có liền không có đi, chẳng có gì ghê gớm, cũng không cần vì một cái nữ hài mà bị người khác cản tay.

Sau này gặp người thuận mắt, liền nhận làm nghĩa nữ, có khi còn ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn An Dương quận chúa nhiều.

Huống hồ….

Ông nhìn về phía Cửu Cửu, trong lòng đột nhiên sinh ra một cái suy nghĩ lớn mật.

·

“Đưa phu thê Đoan Vương và An Dương quận chúa rời cung.”

Thái giám bước ra, hắn giọng truyền đạt ý tứ của Chiêu Ninh Đế.

Phu thê Đoan Vương nghe lời này, thiếu chút nữa ngất xỉu, hai người đỡ lấy nhau, khó khăn lắm mới đứng vững.

“Tại sao lại như vậy?”

“Hoàng thượng vì sao không giữ lại?”

Hai người trên mặt tràn ngập vẻ hoài nghi.

Hoàng thượng không phải sủng ái nữ nhi bọn họ nhất sao? Không phải bọn họ muốn cái gì cũng được sao sao? Sao đột nhiên liền thay đổi?

An Dương thật sự bị đuổi khỏi cung?

Bọn họ một ít bảo bối cũng không chiếm được?

Bọn họ hôm nay đi nước cờ này, chính là đi nhầm.

“Phụ thân, mẫu thân đều tại các ngươi.” An Dương quận chúa tức giận nói: “Nếu không phải các ngươi ồn ào muốn mang ta ra cung, chọc giận hoàng bá, ta sẽ bị đưa đi sao?”

An Dương quận chúa căn bản không muốn xuất cung, nếu xuất cung, nàng ta sẽ không còn là quận chúa cao cao tại thượng, các tỷ muội của nàng cũng sẽ không ngưỡng mộ, sùng bái nàng ta nữa.

Nhất định phải lưu lại trong cung.

Vì thế, nàng ta cắn chặt răng, đâm đầu vào lu nước trồng sen bên cạnh, đầu không có bị đập vỡ nhưng lại hôn mê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play