Lý phi vội vàng nói: “Đã đến rồi, sao không vào uống một chén trà?”

Thập hoàng tử và Thập nhất hoàng tử nghe vậy liền kinh hãi.

Bọn họ có nghe nhầm không?

Phải biết rằng, trước đây mỗi lần gặp Lý phi, họ chưa bao giờ được mời trà còn bị mắng.

"Sao lại thất thần rồi? Mau vào đi?" Lý phi lại nói.

"..." Bọn họ thật đúng là không nghe lầm, Lý phi nương nương thật sự là mời bọn họ vào trong, tựa hồ cũng không có chán ghét bọn họ.

Bọn họ cười cười cùng Lý phi vào.

Lý phi cho người mang trà và bánh lên, đều là hương vị ưa thích của hai vị hoàng tử.

Họ vừa cảm động nói: “Lý phi nương nương, bọn ta còn cho là người, người... vẫn luôn không thích chúng ta.”

“Nói gì thế.” Lý phi thâm trầm: “Trải qua ba năm ấm lạnh ở lãnh cung. Người tốt hay xấu bổn cung vẫn có thể nhìn ra được. Hai người các ngươi, thật sự rất tốt. Trước đây là ta..."

"Lý phi nương nương." Thập hoàng tử không đành lòng nghe Lý phi tự trách mình. Hắn nhanh chóng ngắt lời: “Trước đây là do bọn ta không hiểu chuyện, khiến người không vui, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Thập nhất hoàng tử cũng vội nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Lý phi nghe những lời này sống mũi cay cay, lòng càng áy náy. Sao trước đây nàng có thể ghét bỏ bọn họ chứ? Đều do mắt nhìn người của nàng không tốt.

"Đây chính là Thập Bát đệ, Cửu Cửu phải không?" Thập hoàng tử kinh ngạc nhìn Cửu Cửu "Lớn lên thật xinh đẹp, giống Lý phi nương nương."

Thập nhất hoàng tử kích động nói: "Ta có thể ôm Cửu Cửu một lát được không?”

Nói xong, lại cảm thấy không ổn, Lý phi nương nương sao có thể để hắn ôm Cửu Cửu. Là hắn si tâm vọng tưởng.

“Được.”

Lý phi liền đem Cửu Cửu giao tới.

Thập Nhất hoàng tử kinh hỷ, nhận lấy Cửu Cửu, Thập hoàng tử cũng tiến lên nhìn.

Cửu Cửu nhìn hai khuôn mặt trước mặt, trong mắt lấp lánh đầy sao.

 [Oa, hai ca ca lớn lên thật soái.]

 [Còn đang ôm ta.]

Thập hoàng tử cùng Thập Nhất hoàng tử đều nghe được suy nghĩ của Cửu Cửu, hai người nhìn nhau, vừa vui mừng vừa có chút khó tin. Nhưng cũng không có ý vạch trần Cửu Cửu. Bọn họ lo lắng Cửu Cửu sẽ bị coi là yêu quái, thân là ca ca, phải bảo vệ Cửu Cửu.

Thấy Thập Nhất ôm Cửu Cửu hồi lâu, Thập hoàng tử nói: “Ngươi ôm Cửu Cửu đã lâu, đến lượt ta.”

Thập Nhất hoàng tử bất đắc dĩ đem Cửu Cửu giao cho Thập Hoàng Tử.

Một lúc sau, hắn lại nói với: “Thập ca, huynh ôm đủ rồi, đến lượt ta.”

“…” Thập hoàng tử tức giận, “Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta chỉ mới ôm còn chưa ấm người đâu, không được."

"Không cho ta liền đem người đoạt đi.”

Hai người một trước một sau truy đuổi, không khí vô cùng vui vẻ, sinh động cho đến khi bên ngoài truyền tới một giọng nói.

"Có chuyện gì mà náo nhiệt thế?"

Là giọng của Chiêu Ninh Đế.

Chiêu Ninh Đế ở ngoài cổng đã nghe thấy tiếng cười.

Trong thâm cung này khắp nơi đều chú trọng quy củ, không một ai dám cười to, khắp nơi đều lộ ra một cỗ áp lực.

Giờ phút này, nghe được tiếng cười sảng khoái tâm tình liền thoải mái, vui vẻ.

Nhưng điều kỳ quái chính là, vì cái gì mà ông ta vừa đến liền không cười nữa? 

Trông ông đáng sợ lắm sao?

Trong lúc Chiêu Ninh Đế đang bối rối đi đến trước mặt Thập hoàng tử, không để ý đến ánh mắt không tình nguyện của Thập hoàng tử, từ trong lòng hắn đem Cửu Cửu ôm đi, còn nói: “Lão Thập, đã lâu không gặp, ngươi cao lên rồi.” 

Nhìn thấy sắc mặt lão Thập không được tốt lắm, Chiêu Ninh Đế có chút khó hiểu hỏi: "Chỉ là sắc mặt của ngươi không tốt lắm, trong lòng có tâm sự sao?"

Chiêu Ninh Đế nói ôm Cửu Cửu ngồi xuống: “Nói xem. Là ai trêu chọc ngươi. Trẫm giúp ngươi làm chủ!"

Hôm nay tâm tình ông không tồi, giúp một chút cũng không thành vấn đề.

Phúc An, người đi theo Chiêu Ninh Đế, chính là nhìn ra Thập hoàng tử rõ ràng là vì hoàng thượng đem Cửu Cửu trong lòng hắn ôm đi cho nên mới không vui. Hoàng thượng thế mà còn hỏi? Chẳng khác nào tự mắng bản thân không biết điều.    

Tục ngữ có câu, tự mắng chính mình lớn lên sẽ không có tương lai.

Phúc An muốn nhắc nhở một câu, nhưng sợ đầu mình khó giữ được, chỉ có thể giả ngu!

Thập hoàng tử nói: “Nhi thần không có không vui, chỉ là ăn phải đồ hỏng, bụng có chút không thoải mái.”

“Để thái y xem qua chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy mau đi tìm thái y đi. Thập Nhất ngươi cũng đi đi!”

Thập hoàng tử: “……”

Thập Nhất hoàng tử: “……”

Đây là tống cổ bọn họ đi sao?   

Bọn họ vô cùng hối hận vì lý do vừa bịa ra, đúng là cái miệng hại cái thân.

Bọn họ cùng đệ đệ chơi đùa còn chưa đủ đâu. Cũng sắp đến giờ cơm còn nghĩ sẽ được dùng bữa với phụ hoàng.

Bọn họ lớn đến chừng này vẫn chưa từng dùng bữa với phụ hoàng.

Bọn họ rõ ràng đây là bọn họ si tâm vọng tưởng.

"Vâng, nhi thần liền đi."

Thập hoàng tử và Thập Nhất hoàng tử chưa bao giờ nhận được thánh sủng, cùng Chiêu Ninh Đế một lời còn khó nói, sao dám làm trái ý của ông. Hai người rũ mắt, mất mát lui xuống.

Cửu Cửu thấy hai vị ca ca không nỡ rời đi, liền lôi kéo Chiêu Ninh Đế nói: “Phụ hoàng, Cửu Cửu thích hai vị ca ca, muốn bọn họ cùng Cửu Cửu dùng cơm”

“Nhưng anh lão Thập nói bụng hắn không thoải mái.” Triệu Ninh Đế nói.

“Đó là bởi vì đói bụng.”

"Đói bụng? Vậy liền lưu lại cùng nhau dùng bữa đi.”

Thập hoàng tử và Thập Nhất hoàng tử kích động đến mức suýt rơi nước mắt. Hôm nay quả là một ngày tốt lành. Phụ hoàng và Lý nương nương đều đối xử với họ không giống như trước nữa.

"Vâng, cảm ơn phụ vương." Nhìn về phía Cửu Cửu: ‘Đa tạ Thập Bát đệ.’ Đều nhờ có đệ hỗ trợ nói chuyện.

Hai vị hoàng tử nơm nớp lo sợ dùng bữa với người phụ hoàng bọn họ kính trọng nhất. Vì sợ hãi nên cũng không ăn quá nhiều, chỉ ăn vài miếng rồi rời đi.” 

Nhìn bộ dáng của bọn họ, tất nhiên muốn được phụ hoàng chú ý, cũng muốn nói chuyện với ông nhiều hơn mấy câu, nhưng bọn họ cũng biết rằng không nên mơ tưởng, lại càng không nên thèm muốn những thứ không phải của mình.

Cửu cửu muốn giúp hai vị ca ca được phụ hoàng sủng ái, nhưng hai vị ca ca đi quá nhanh, nàng không kịp mở miệng.

“Cửu Cửu, ngươi còn ăn chưa no đâu, lại ăn chút đi.” Chiêu Ninh Đế nói.

[Rõ ràng là ta đã ăn rất nhiều, no căng bụng rồi, phụ thân hèn hạ lại còn lo lắng ta ăn chưa no.]

Chiêu Ninh Đế nói trong lòng: ‘Thằng nhóc này khẳng định cảm động không thôi, không chừng còn chủ động hôn ông.

Ông nghĩ mình sẽ được Cửu Cửu chủ động hôn.

Chiêu Ninh Đế đã nghiêng mặt chờ đợi.

Không ngờ, Cửu Cửu nhìn đồ ăn trên bàn trước mặt, trong lòng lẩm bẩm.

[Thập ca cùng Thập Nhất ca còn chưa động đũa nhiều, vậy mà phụ thân hèn hạ lại không nhìn ra. Ông ấy chẳng để tâm đến họ chút nào.]

[Ta phải nghĩ ra biện pháp gì đó.]

Chiêu Ninh Đế tò mò nhìn Cửu Cửu, tự hỏi Cửu Cửu sẽ nghĩ ra biện pháp gì. Ánh mắt lướt đến sườn mặt xinh đẹp của Lý phi với đường nét rõ ràng, đẹp như tranh vẽ. Ông ngược lại nhìn về phía Lý phi, một hồi lâu vẫn chưa rời mắt.

Cửu Cửu ho khan hai tiếng, Chiêu Ninh Đế cũng không có phản ứng.

[Phụ thân hèn hạ vì cái gì nhìn mẫu thân như vậy? Nhìn như vậy, là loại ánh mắt gì.]

[Thực giống quỷ biến thái.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play