Hộ vệ của Thái tử chết nhiều người như vậy còn không cứu được, một tiểu hài tử năm tuổi có thể sao?
Ông không biết nên nói Phượng Thải Vi là tiên nhân chuyển thế lợi hại hơn người, hay là nói Tượng phòng cùng Đoan Vương cấu kết với nhau làm việc xấu, vũ nhục chỉ số thông minh của ông?
Nhưng Thái tử lại bị thương ở đầu, chỉ dựa vào lời nói của hắn cũng không đủ thuyết phục. Nếu ngoài Thái tử ra còn có người chứng kiến hoặc có chứng cứ chứng minh thì lời nói của đám người Tượng phòng cũng không còn giá trị.
Chiêu Ninh Đế mong chờ nhìn Thái tử.
Đáng tiếc Thái tử lắc đầu: “Người của nhi thần đều đã chết. Trừ người của Tượng phòng ra, không có ai nhìn thấy.”
Quản sự Tượng phòng nói: “Bệ hạ, không còn nghi ngờ gì nữa, là An Dương quận chúa đã cứu Thái tử. Thần dám lấy cái đầu trên cổ để đảm bảo.”
Một vị phó quản sự khác liền phụ họa: “Bệ hạ, An Dương quận chúa đã lập công lớn. Mong hoàng thượng ban thưởng.”
Chiêu Ninh Đế: “.....”
Nhìn xem, chân tướng còn chưa rõ ràng đã nghĩ đến chuyện ban thưởng.
Hỗn trướng ——
Chiêu Ninh Đế đang suy nghĩ làm thế nào để điều tra chân tướng chuyện này thì Phúc An lại đột nhiên chạy tới bẩm báo.
“Bệ hạ, không tốt, Thu Thủy cung bên kia đã xảy ra chuyện rồi, Thập Bát hoàng.... Thập Bát công chúa té xỉu.”
Chuyện này đã xảy ra ngày hôm qua rồi, nhưng người bên dưới hành sự không tốt, bây giờ mới truyền tới tai Phúc An.
Phúc An thấp thỏm.
“Cái gì?” Chiêu Ninh Đế nghe xong mặt càng thêm đen bật dậy, nhìn về phía Thái y: “Thái y, Thái tử bên này nếu không có việc gì, liền mau theo trẫm qua đó nhìn xem.”
“Bệ hạ, còn chuyện phong thưởng kia thì sao?” Quản sự Tượng phòng hỏi.
Chiêu Ninh Đế lạnh lùng nói: “Ở đây đợi đi, khi nào trẫm trở về lại bàn tiếp.”
Hắn muốn đến chỗ Cửu Cửu nghe ngóng một chút.
Có lẽ ông sẽ nghe được một ít manh mối hữu dụng ở chỗ Cửu Cửu.
Chiêu Ninh Đế nhanh chóng rời đi.
Phượng Thải Vi trong lòng tràn đầy mất mát.
Nàng ta không hiểu, vì cái gì không thể ban thưởng trước rồi hẵn rời đi. Cái tên lùn bí đao kia quan trọng như vậy sao? Quan trọng hơn cả nàng ta? Nàng ta chính là tiểu cô nương duy nhất của hoàng thất đó. Lần này còn cứu được Thái tử.
·
Thời điểm Chiêu Ninh Đế đến Thu Thủy cung, Cửu Cửu đã tỉnh lại, đang cùng Lý phi hỗ trợ Thái y trị thương cho Thập Nhất hoàng tử.
Thập Nhất hoàng tử thương tích không quá nặng, so với Thái tử tốt hơn một chút, nhưng cũng cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Thái y đang dặn dò những điều cần chú ý khi dưỡng thương như không được để vết thương chạm nước, còn có một số chuyện liên quan đến việc dùng thuốc. Mấy vấn đề hôm qua đã nói, nhưng Lý phi không nhớ kỹ vì thế hôm nay lại dặn dò một lần nữa.
Lý phi một bên cầm một cuốn sổ nhỏ ghi chép.
Nếu ghi vào sổ vậy liền không quên nữa.
Ai ——
Lý phi thở dài, hy vọng tương lai trí nhớ Cửu Cửu sẽ tốt hơn nàng.
Chiêu Ninh Đế đúng lúc này tiến vào, vừa vào cửa, đã nghe được một mùi máu tươi trộn lẫn cùng mùi thuốc, không khác mùi hương ông vừa nghe được ở chỗ Thái tử mấy.
“Ai bị thương?” Chiêu Ninh Đế trong lòng đột nhiên có chút hoảng: “Cửu Cửu đâu? Cửu Cửu của trẫm đâu?”
Chẳng lẽ là Cửu Cửu.
Vừa rồi Phúc An nói Cửu Cửu té xỉu, là vì bị thương nên té xỉu?
"Phụ hoàng, ta ở đây này."
Cửu Cửu còn nhỏ lại đi sau Lý phi nên cả người bị che mất, Chiêu Ninh Đế cũng vì thế mà không nhìn thấy nàng.
Cửu Cửu đi ra, Chiêu Ninh Đế nhìn thấy Cửu Cửu không có việc gì, còn mặc váy nhỏ xinh đẹp thì thở dài nhẹ nhõm, không có việc gì thì tốt.
Chiêu Ninh Đế cúi xuống đem Cửu Cửu ôm lên.
Nhìn đám người Lý phi vây quanh Thập Nhất hoàng tử, Chiêu Ninh Đế khó hiểu hỏi: “Lão Thập Nhất bị sao vậy?”
[Là bị voi đả thương lúc cứu Thái tử ca ca, Cửu Cửu tận mắt nhìn thấy.]
[Thập Nhất ca ca thật thảm. Còn có Thập ca ca cũng bị thương một ít.]
“Cái gì?” Chiêu Ninh Đế nghe được tiếng lòng Cửu Cửu, nhịn không được lớn giọng hỏi.
Vừa dứt lời, liền có vài đạo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía ông.
Hoàng thượng làm sao vậy?
Bọn họ còn chưa nói. Hoàng Thượng kinh ngạc cái gì?
Chiêu Ninh Đế khụ khụ hai tiếng: “Trẫm vừa mới nhớ ra một chuyện.”
Nga, thì ra là vậy!
“Nói cho trẫm biết, Thập Nhất rốt cuộc làm sao vậy?”
Lý phi vốn dĩ không khóc nhưng vì để Chiêu Ninh Đế đau lòng cho Thập Nhất, liền cắn răng nhéo đùi mình, nước mắt trào ra, nói: “Hoàng thượng, ngài mau nhìn vết thương sau lưng của Thập Nhất đi?”
“Được được, ái phi nàng đừng khóc.”
Chiêu Ninh Đế tiến lên xem xét, thấy thương tích của lão Thập Nhất cùng Thái tử hình dạng tương đồng, không cần nói cũng biết vì lý do gì mà bị thương.
Thái tử bên đó thì không thiếu người quan tâm.
Còn Thập Nhất bên này...
Liều mình cứu Thái tử không ai biết cũng thôi đi, thế mà người đến thăm cũng không có, khó trách Lý phi khóc thành như vậy?
Chiêu Ninh Đế trong lòng cảm thấy không ổn, ông nói: “Trẫm biết Thập Nhất vì cứu Thái tử mà bị thương. Thập Nhất, ngươi là một hài tử tốt. Về sau hãy đi theo bên cạnh Thái tử, giúp Thái tử phân ưu.”
Đây chính là để Thập Nhất hoàng tử đi theo Thái tử học tập.
Thật sự tốt quá.
Nhưng——
Lão Thập Nhất không chỉ lo cao hứng, mà còn nói: “Phụ hoàng, là Thập ca cùng nhi thần cứu Thái tử điện hạ. Nếu không có Thập ca cùng người huấn luyện voi dẫn dắt voi rời đi thì nhi thần cùng Thái tử sợ là nguy rồi.”
Chiêu Ninh Đế đưa mắt về phía bên cạnh, nhìn Thập hoàng tử không tranh không đoạt, vẫy tay: “Đến đây.”
Thập hoàng tử tiến lền, quỳ xuống trước mặt Chiêu Ninh Đế.
Chiêu Ninh Đế duỗi tay vỗ vai Thập hoàng tử, vui vẻ nói: “Lão Thập ngươi gặp nguy không sợ, có dũng có mưu, không tồi, về sau cũng đi cùng Thái tử đi.”
Thập hoàng tử cảm động thiếu chút nữa liền khóc, cuối cùng hắn cũng được phụ hoàng chú ý đến.
“Đa tạ phụ hoàng, nhi thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của người.”
“Mau đứng lên đi!”
“Thái y, ngươi phải chăm sóc tốt cho Thập hoàng tử cùng Thập Nhất hoàng tử, không được có nửa điểm sai sót, trẫm sẽ sẽ thường xuyên đến xem.”
“Vâng, lão thần tuân mệnh.”
Thập hoàng tử cùng Thập Nhất hoàng tử lần này không chỉ cứu Thái tử, mà còn khiến cho Chiêu Ninh Đế nhìn với con mắt khác, Thái y trong lòng minh bạch. Về sau xem ra không chỉ phải hầu hạ Lý phi cùng Thập Bát hoàng tử……không, Thập Bát công chúa thật tốt mà cả hai vị hoàng tử cũng vậy.
Không thể vì thân phận mẹ ruột của bọn họ mà lơ là.
Hơn nữa, hai vị hoàng tử hành sự dũng cảm như vậy, cũng không phải vật trong ao.
·
Chiêu Ninh Đế sai người truyền chỉ, An Dương quận chúa hết lần này đến lần khác nói dối, còn dám mạo danh đoạt lấy công lao của người khác. Hôm nay, phế truất phong hào quận chúa, thu hồi ý chỉ tứ hôn, đuổi ra khỏi hoàng cung.
Phượng Thải Vi lúc này không hề hay biết.
Nàng ta còn đang ở Đông Cung đắc ý, nghĩ rằng không lâu nữa liền nhận được sự sủng ái, còn có thể thắng tên tiểu tử kia.
Về phần Thái tử điện hạ, bọn họ vốn dĩ có hôn ước, lần này nàng cứu người, Thái tử ca ca nhất định sẽ yêu nàng ta đến tận xương tủy.