Manh mối về người để lại chữ “Y” vẫn chưa có. Không có thông tin gì về người cuối cùng bị xui xẻo, dân thành phố sợ hãi, sợ tai họa ập lên đầu mình, dù xác suất rất nhỏ nhưng vẫn có thể xảy ra.
Chuyện này không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Trần Uyển Ước, cô vẫn làm những gì phải làm, ban ngày tập luyện, buổi tối đi dạo một vòng tiệm của Thu Đường, cuối ngày về nhà. Cuối tuần, cô và Thu Đường sẽ dắt Thu Tự đi sân chơi trẻ em.
Có lúc Lâm Nhiên cũng đi theo. Trong mắt hai cô gái, cậu ta vẫn là trẻ con như Thu Tự vậy, nhưng cậu nhóc rất nghiêm túc dạy dỗ Thu Tự: “Chú đã nói rồi, đừng kêu chú là anh, phải gọi là chú.”
“Nhưng anh…” Thu Tự mở miệng là khiến người ta quỳ mọp, con bé tròn xoe đôi mắt vô tội, “Anh còn trẻ mà.”
Để Thu Tự gọi một người là chú hoặc anh không phải dựa vào khuôn mặt mà là từ cách ăn mặc và nói chuyện. Ở trong mắt cô bé, người chơi đùa với nó là anh, còn chú thì phải là người giống như Hạ Kỳ Sâm, ít nói, cũng không chịu chơi với con nít, nhưng thỉnh thoảng sẽ tặng một ít quà, loại này mới là chú.
Cuối tuần, Trần Uyển Ước tới tiệm sớm, Thu Đường đã ra ngoài mua hàng, trong tiệm chỉ còn một mình Lâm Nhiên đang dọn dẹp.
Cậu ta làm việc chuyên cần, miệng ngọt biết nói chuyện, tính tình lại như một chú cún con, chắc là rất nhiều người thích. Không biết Thu Đường cảm thấy cậu ta thế nào, nhưng Trần Uyển Ước đã coi cậu ta là một đứa em trai thân quen.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT