Từ lúc đầu đã thích. Khi ông nội Hạ cho cô tấm ảnh này là cô đã biết nhưng giả ngơ, dối mình dối người. Hạ Kỳ Sâm cũng không bị cô lừa. Trần Uyển Ước biết tại sao không khí trong xe lại chìm xuống rồi. Người giả bộ không chỉ có một mình cô.
Trần Uyển Ước tự nhận mình không làm gì sai, dù là hôn nhân hay tình cảm thì cô luôn là người có ưu thế hơn, lúc hai người ân ái hoặc lúc cô bị ăn không sót thứ gì, từ đầu đến cuối, người đàn ông luôn chiều theo cảm nhận của cô. Miệng thì nói đau nhưng thật ra cũng chả đau lắm.
Năm năm trước tới bây giờ, cô vẫn luôn sống trong sự che chở của Hạ Kỳ Sâm. Sau khi về nước, cô biết mình không thể đền đáp gì cho anh, chuyện lớn nhỏ gì cũng không nói anh nghe, ví dụ như lần trước chân bị thương, cô không muốn anh đau lòng, anh có đau lòng cô cũng không thể thích anh.
“Uyển Uyển.”
Không biết có phải vì vừa trải qua một đợt mây mưa hay không mà giọng anh có vẻ khàn thêm mấy phần, giọng điệu khi gọi tên cô vẫn như thường lệ nhưng ánh mắt lại chất chứa đầy tâm tư.
“Em nói muốn sinh con.”
“Là vì cảm thấy thiếu nợ anh?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play