Mặc Ngải sững sờ, lúc này mới phát hiện vết cắn đang chảy máu không ngớt đó. Cậu ấy bị sự giận dữ và sợ hãi làm mụ mị đầu óc, ấy thế mà Thời Hàn Lê chưa một lần mất bình tĩnh, còn nhận ra vết cắn ngay lập tức chỉ trong một cái liếc mắt…
Mặc Ngải nhìn cô với ánh mắt ngày càng sùng bái.
Để tranh thủ thời gian, Thời Hàn Lê nắm lấy cổ áo người này tra hỏi: “Anh là ai? Tại sao muốn bắt những người này? Anh có biết việc virus zombie sẽ xuất hiện không?”
“Tụi mày là ai?” Người này hoảng sợ nhìn hai con người nhuốm đầy máu, “Ai cho phép tụi mày…”
Xoẹt một tiếng, kim loại xuyên qua thịt, Thời Hàn Lê đâm con dao vào tay người này, cô nói trong tiếng kêu la thảm thiết của gã: “Trả lời câu hỏi.”
“Tôi, tôi nói, tôi nói, tôi tên là Vương Thành Chí, bắt người để bán lấy tiền… bán lấy tiền… Tôi nói thật đấy!” Mặt Vương Thành Chí đẫm nước mắt, “Còn virus zombie gì đó, tôi không biết gì cả…”
Gã đau đớn rúm ró lại, đôi đồng tử của Thời Hàn Lê co lại, thấy dưới người Vương Thành Chí có một khẩu súng!
Song, virus đã bắt đầu ảnh hưởng đến Vương Thành Chí, trong mắt gã đang mất dần lý trí, những đường gân xanh đen đúa kinh khủng lan lên mặt gã, gã không còn nhớ rằng mình vẫn có công cụ tự vệ.
Thời Hàn Lê không hề khách sáo mà thó luôn khẩu súng, cô tháo ra kiểm tra một cách trôi chảy.
Hành động tháo băng đạn ra nhìn thử rồi lưu loát lắp lại của cô hết sức thành thạo, rõ ràng là hành động này đã quá đỗi quen thuộc với cô.
Mặc Ngải trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh cô thuần thục lục lọi trong túi của Vương Thành Chí, quả nhiên tìm thêm được một băng đạn.
Cậu ấy còn đang thắc mắc sao đại ca Thời lại thành thạo với ba cái chuyện này như vậy thì đã thấy Thời Hàn Lê ngước mắt lên.
“Đừng ngây ra đó nữa.” Cô nói, “Đi tìm điện thoại của cậu đi, nhân tiện dùng cái này đâm vào não của tất cả zombie chưa chết hẳn, sau đó kiểm tra xem còn sót con cá lọt lưới nào không.”
Cô rút con dao găm đang ghim trên cánh tay của Vương Thành Chí rồi ném cho Mặc Ngải.
Mặc Ngải luống cuống bắt lấy, trong thời gian ngắn mà cậu ấy đã nảy sinh cảm giác dựa dẫm và phục tùng mãnh liệt với Thời Hàn Lê, vừa nói một cái là cậu ấy đã tức tốc bật dậy lập tức hành động theo lệnh cô.
Tóm lại, việc giết zombie làm một lần là quen, con nào động đậy là cậu ấy giết nốt, huống chi là những con nằm yên.
Mới đó mà Mặc Ngải đã xong nhiệm vụ quay về, còn mang theo túi chứa điện thoại của họ, ngoan ngoãn giao cho Thời Hàn Lê.
“Đại ca Thời, không còn ai sống cả, em không biết điện thoại nào là của anh nên mang về cho anh tự tìm.”
Thời Hàn Lê không nhìn cái túi đó mà thẳng thừng duỗi tay: “Điện thoại của cậu mở khóa cho tôi.”
Cô rơi vào thế giới này với mỗi cái thân trần, ngoài đúng một bộ quần áo ra thì biết lấy đâu ra điện thoại.
Mặc Ngải không nghĩ ngợi gì, cậu ấy mở khóa điện thoại đưa cho cô.
Trên ngón tay Thời Hàn Lê còn bám máu, lúc trượt màn hình hơi bất tiện, cô mất kiên nhẫn lau nó lên quần áo rồi mới bấm vào một ứng dụng trông giống với ứng dụng tin tức nhất.
Không đưa tin bạo loạn, không hề có tin tức nào liên quan đến zombie… phải chăng ngày tận thế chưa bắt đầu thật?
Thời Hàn Lê vừa định tắt điện thoại thì cửa sổ thông báo bất ngờ hiện trên đầu màn hình kèm theo dòng tin tức khẩn cấp.
【 Đường trong thành phố bất ngờ bộc phát các vụ việc người bị bệnh dại cắn người, tình hình đã được kiểm soát và khẩn cấp đưa đến Bệnh viện Nhân dân số 1, có hai người dân và cảnh sát đã bị cắn, cùng với… 】
Lòng Thời Hàn Lê chùng xuống.
Rồi cô lại mở ứng dụng bản đồ, cô định vị vị trí hiện tại và cài đặt dẫn đường đi đến Bệnh viện Nhân dân số 1.
Mặc Ngải thấy vẻ mặt cô không ổn lắm, mới định hỏi chuyện thì Thời Hàn Lê đã ném trả điện thoại lại cho cậu ấy.
“Mở dẫn đường bằng giọng nói.” Cô nói, “Đi.”
“Đợi… đợi đã! Đại ca Thời!” Mặc Ngải hấp tấp chộp lấy điện thoại, “Cái gã Vương Thành Chí này phải xử lý thế nào?”
Cậu ấy biết gã ta đã bị cắn, sớm muộn sẽ biến thành loại quái vật chẳng còn chút lý trí, thế nhưng hiện giờ gã vẫn là người có ý thức, giết quái vật và giết người… là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Trong lúc đầu óc Mặc Ngải rối như tơ vò thì nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Thời Hàn Lê.
“Giết y.”
Mặc Ngải đột ngột ngẩng đầu, nhìn Thời Hàn Lê với vẻ mặt ngơ ngác.
Gương mặt Thời Hàn Lê dính máu, làm tôn lên chút vẻ đẹp sắc bén ngỡ ngàng trên khuôn mặt với những đường nét bắt mắt lạnh lùng, rồi cậu ấy lại bắt gặp tia sáng như sói trong đôi mắt cô lần nữa.
“Y đã không còn là người nữa, không giết chết y chẳng lẽ cậu muốn y chạy ra ngoài cắn thêm nhiều người khác à?”
Mặc Ngải đáp lại theo bản năng: “Không…”
Đoàng.
Một tiếng súng trầm vang lên, dội lại từng hồi trong tầng hầm trống trải, Mặc Ngải sững hẳn cả người.
Thời Hàn Lê đứng dậy, một tay vẫn vững vàng giơ khẩu súng, mắt cô bình tĩnh không chút gợn sóng, như thể bản thân chỉ vừa giết một con gà.
Vương Thành Chí nằm rạp trên đất dưới họng súng của cô với đôi mắt đã chuyển sang màu xanh trắng, im lìm hoàn toàn.