Đây quả nhiên là một tầng hầm, không gian chính không lớn lắm, Thời Hàn Lê mới đó đã tìm thấy lối ra, chỉ là cửa lớn bị khóa chặt.
Vào thời điểm Mặc Ngải hoảng loạn hỏi phải làm thế nào để thoát ra ngoài, Thời Hàn Lê bình tĩnh rút ra một chùm chìa khóa nhuốm máu.
Mặc Ngải trố mắt há hốc mồm, khâm phục hoàn toàn: “Anh, cái này anh thó được từ đâu thế?”
“Ngay trên thắt lưng của Vương Thành Chí.” Thời Hàn Lê buông lời nhẹ bẫng, “Tiện tay lấy trong lúc cậu đi tìm điện thoại.”
Mặc Ngải không biết nói gì, nhìn thấy khuôn mặt vẫn thanh thoát lạnh lùng của Thời Hàn Lê, sự hoảng loạn trong lòng cậu ấy cũng dần dần được xoa dịu, cảm giác như chỉ cần đi theo người này, dù là ngày tận thế cũng không có gì phải sợ.
Thời Hàn Lê mở cửa, vừa ra ngoài liền quay lại khóa chặt cửa.
“Gọi cảnh sát.” Cô nói với Mặc Ngải, “Báo với họ rằng ở đây có dịch bệnh nghiêm trọng, cần đưa chuyên gia và đội ngũ chống bạo động đến... Ánh mắt của cậu là thế nào?”
Mỗi khi Mặc Ngải nghĩ rằng Thời Hàn Lê đã đủ làm người khác kinh ngạc, là cô lại nói ra một số điều càng ngoài dự đoán của cậu ấy.
Đối diện với ánh mắt của Thời Hàn Lê, cậu ấy lắp bắp: “Anh, báo... báo cảnh sát á?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT