Thời Hàn Lê không để ý đến sự bối rối của cậu chàng, trong thế giới này, từng phút từng giây đều đầy rẫy hiểm hoạ, cô phải tranh thủ thời gian để hiểu rõ tình hình, tiếp theo còn phải xử lý chuyện của hệ thống.

Gói quà phúc lợi tân thủ... cô miễn cưỡng đè nén sự kỳ vọng đột ngột trào dâng, để khi phát hiện mọi thứ chẳng như mong đợi mới có thể giữ vững tâm lý và không cảm thấy thất vọng.

Từ nhỏ đến lớn cô đều làm như thế nên đã rất quen với việc này.

“Mặc Ngải, từ bây giờ tôi hỏi cậu đáp, đừng hỏi ngược lại tôi bất kỳ câu nào để tránh lãng phí thời gian, hiểu không?” Mặt Thời Hàn Lê không chút biểu cảm.

Mặc Ngải lập tức thôi vẻ kinh ngạc trong mắt, cậu ấy cảm thấy khi ánh mắt đối diện với đám zombie của Thời Hàn Lê dừng trên mình còn đáng sợ hơn cả khi cậu ấy rơi vào giữa bầy zombie, ánh mắt đó giống như một con sói trẻ nhìn chòng chọc vào con mồi của mình, bình tĩnh nhưng đầy sức công kích, dường như lúc nào cũng có thể bất ngờ đột kích từ dưới đất và cắt đứt cổ cậu ấy.

“Anh Thời hỏi đi.”

“Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”

Mặc Ngải trả lời ngay: “Em cũng không biết, em đang trên đường về nhà thì bị ai đó đánh ngất bất ngờ, khi tỉnh dậy thì đã ở đây rồi, rất nhiều người cũng bị trói lại giống em, lúc đó mọi người đều còn sống...” Trong đôi mắt trong trẻo của cậu thiếu niên loé lên sự sợ hãi.

Thời Hàn Lê hiểu ra.

Vừa rồi trong lúc chiến đấu cô đã phát hiện, những zombie này trước khi biến đổi rõ ràng đều là những người trẻ tuổi, vả lại còn bị trói và nhốt ở nơi này, tám phần là Mặc Ngải và họ đã gặp phải bọn buôn người, hoặc nếu tệ hơn nữa, đám người trong tổ chức đó biết trong số những người bị bắt có người bị nhiễm virus, cố ý tập trung họ lại với nhau.

Cô cau mày trầm ngâm, không phải là trong sách chưa có tình tiết này, nhưng nội dung cô đã đọc không có gì trùng khớp với tình hình trước mắt.

Cô hỏi câu tiếp theo: “Chắc là bọn họ định tập trung các cậu lại rồi chuyển đi cùng một lượt, có lẽ cậu và bọn họ cũng chưa rời khỏi chỗ cũ, cậu bị bắt ở đâu?”

Mặc Ngải không nghi ngờ: “Em bị bắt ở thành phố Đồ Liễu, không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà lại có người dám đánh ngất người ta ngay trong thành phố...”

Thành phố Đồ Liễu.

Trong lòng Thời Hàn Lê thình lình giật thót, cuối cùng cũng xuất hiện một nơi cô từng đọc được, đây chính là nơi bùng phát thời kỳ tận thế trong cuốn tiểu thuyết!

Cô quay phắt lại nhìn bầy zombie nằm chất đống dưới đất, chẳng lẽ nguồn gốc nhắc đến chính là những zombie này?

Không phải không có khả năng, lúc cô vừa đến thì Mặc Ngải chỉ cách một bước nữa thôi là bị cắn, nếu tất cả đều biến đổi, sớm muộn cũng sẽ xông ra từ đây, căn cứ theo lời Mặc Ngải, chắn hẳn nơi này không cách xa thành phố Đồ Liễu là mấy, đến lúc đó…

Thời Hàn Lê dâng lên một cơn hãi hũng khó tưởng, nếu nguồn gốc xuất phát từ nơi đây và nhóm người này, vậy tức là nếu tiêu diệt hết zombie tại đây, liệu có thể ngăn chặn sự bùng phát của tận thế không?

Mặc dù bây giờ cô sở hữu hệ thống, phần lớn sẽ có khả năng tự bảo vệ bản thân, nhưng nếu được lựa chọn, ai lại bằng lòng sống trong một thế giới tận thế đáng sợ như vậy!

Ánh mắt Thời Hàn Lê nóng bỏng hẳn lên, cô níu lấy cổ áo của Mặc Ngải, giọng nói đè nén xen lẫn vẻ khẩn trương: “Trước khi cậu bị bắt, trong thành phố có gì bất thường hay không? Những thứ này đã lan ra ngoài chưa?”

Mặc Ngải giật mình, cậu ấy nhìn gương mặt đang sát lại gần của Thời Hàn Lê, khuôn mặt bỗng đỏ bừng.

“Không… không có, anh Thời.” Cậu ấy lắp bắp, “Em thề, trước khi em tỉnh lại thì thế giới vẫn còn bình thường…”

Thế mà có khả năng này thật!

Niềm vui sướng trong lòng Thời Hàn Lê chưa kịp dâng trào thì một tiếng rên của con người lẫn trong tiếng gào của zombie đã cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.

Cả hai đồng loạt quay đầu, một người hoảng sợ dữ dội, một người ánh mắt bén ngót.

“Cứu cứu… tôi…”

Trong lúc Mặc Ngải vẫn còn đần người ra thì Thời Hàn Lê đã cất bước đi qua đó, đôi giày Martin dính máu đạp lên vết máu bẩn tràn lan trên đất, tiến đến nơi phát ra âm thanh.

Thấy cô cúi xuống tìm kiếm, Mặc Ngải bỗng nhận ra cô chưa tiếp xúc với zombie bao giờ, không biết bản thân nghĩ thế nào mà cậu ấy lại gọi: “Đại ca Thời, bắt lấy!” Và ném con dao găm cầm suốt từ nãy đến giờ trong tay mình qua.

Vừa ném ra là cậu ấy đã hối hận ngay tức thì, chưa tính đến việc với sức lực của cậu ấy liệu có ném tới đúng chỗ hay không, nhưng nhỡ không may đến lúc đó lại làm đại ca Thời bị thương thì sao!

Đúng như cậu ấy dự đoán, con dao găm quay tròn lao thẳng về phía Thời Hàn Lê, nhìn như sắp cắt vào người hoặc mặt của cô.

Thế nhưng chẳng hề diễn ra cảnh tượng thảm khốc như Mặc Ngải tưởng tượng, Thời Hàn Lê chỉ khẽ nghiêng đầu và nâng tay lên đã chộp được cán dao, trông nhẹ tênh, liền mạch và gọn lẹ.

Mặc Ngải ngỡ ngàng nhìn cảnh đó, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ thốt lên nổi một câu: “Đờ phắc!”

Thực ra cậu ấy không biết là chính Thời Hàn Lê cũng ngạc nhiên không kém, đúng là trước đây xem như cô đánh đấm cũng khá đó, nhưng chắc chắn không thể đạt tới cảnh giới bắt dao găm đang phóng tới với tốc độ cao bằng tay không như vậy.

Cộng thêm việc đã chiến đấu lâu đến thế mà chớ có dấu hiệu kiệt sức, cô có đôi phần suy đoán rằng điều này dính dáng đến hệ thống, nhưng không để lộ ra mặt.

Cô mượn lực bằng dao găm nhằm không phải tiếp xúc trực tiếp với zombie, cô lật nó ra, để lộ người bị đè bên dưới.

Lúc này Mặc Ngải cũng chạy tới, vừa trông thấy mặt người đó liền kêu lên kinh ngạc: “Đại ca Thời, cái gã này bắt người nè! Em nghe có người gọi gã này là anh Vương, chính gã bắt bọn em lại đó!”

Cậu ấy nhìn người này mà đỏ mắt, nếu không phải vì gã thì giờ đây cậu ấy đã về nhà an toàn lâu lắm rồi, chứ chẳng phải rơi vào đống quái vật này và còn suýt nữa là tèo đời!

Thời Hàn Lê ngăn Mặc Ngải đang muốn đánh người, bình tĩnh chỉ vào tay người này, bảo: “Y đã bị cắn rồi, không quá mười phút sẽ biến thành zombie, cậu không cần lãng phí sức lực báo thù.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play