Hai tiếng nói gần như vang lên cùng một lúc làm cho Thời Hàn Lê rơi vào trạng thái ngưng động kỳ lạ.
Vừa mở mắt ra đã là tình huống ngàn cân treo sợi tóc, lại ngay lập tức bị cuốn vào trận chiến căng thẳng như vậy, lúc này não cô nóng bừng, toàn thân căng như dây đàn, trong lòng hoàn toàn chẳng hề bình tĩnh như những gì cô thể hiện ra bên ngoài.
Chỉ là cô biết, dù trong mọi tình huống, hoảng loạn cũng không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào, ngược lại còn ảnh hưởng đến phán đoán, thế nên cô mới cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, tận lực nhìn mọi thứ trước mắt bằng tư duy lý trí.
Lời của cậu thiếu niên khiến cô ngẩn ra một chút, ngay sau đó cô nhận ra mình đang mặc một bộ đồ trung tính đơn giản, để tiện hành động, chưa lần nào cô chú ý đến việc bó ngực của mình. Hơn nữa, vì trước khi xuyên qua đây, thế giới của cô đang mưa, cô còn khoác thêm một chiếc áo khoác bò, cộng thêm mái tóc ngắn gọn gàng nữa…
Đối phương đã coi cô là con trai.
Nhận ra vấn đề này, vẻ mặt Thời Hàn Lê vẫn rất bình tĩnh, cô cắt tóc ngắn để cho tiện lợi, bình thường cũng không quá chú trọng ngoại hình, nhưng đúng là khi đi trên đường thỉnh thoảng cũng được mấy cô gái trẻ xin số điện thoại, bởi vậy cô cũng không quá bất ngờ.
Đồng thời, một tia sáng mờ lóe lên nơi đáy mắt cô.
Tại thế giới tận thế, có nhóm người nào nguy hiểm hơn những cô gái trẻ không? Đối với cô mà nói, lời lẽ của cậu thiếu niên này cũng là một gợi ý rất lớn cho cô.
Thời Hàn Lê suy ngẫm rất nhiều, nhưng thời gian chỉ trôi qua ngắn ngủi trong chớp mắt, cậu thiếu niên không nhận thấy bất kỳ điều gì bất thường, ngược lại sau khi ý thức được sự thất lễ của mình liền kinh hồn bạt vía, cúi người liên hồi và nói xin lỗi bằng giọng khàn khàn.
“Em xin lỗi xin lỗi nhiều! Đại ca... À không... Em, em, nói chung là em xin lỗi nhiều lắm ạ!”
Nỗi niềm phấn khích và sùng bái của cậu ấy tràn ngập trong lời nói, vừa mở miệng đã muốn gọi đối phương là đại ca, nhưng khi đối phương đến gần mới thấy rõ mặc dù người ta không thấp, nhưng so với cậu ấy thì thân hình vẫn gầy gò hơn đôi chút, cùng với khuôn mặt quá trẻ trung, sự phấn khích liền biến thành kinh ngạc.
Nhìn Thời Hàn Lê ở cự ly gần, đập vào trước mắt là một cảm giác lành lạnh đầy rúng động, cậu ấy không thể dùng giới tính để định nghĩa khuôn mặt này, khoảnh khắc đôi mắt hơi xênh xếch ấy nhìn qua, cậu ấy gần như quên cả thở.
Cơ mà... Đại ca đã trưởng thành chưa thế?
Thời Hàn Lê mặc nhiên chấp nhận cách cậu ấy gọi mình là nam, không phát hiện được sự bối rối của cậu thiếu niên, xét theo tiêu chuẩn nữ giới thì dáng người của cô đủ cao ráo, chỉ là so với nam giới thì vẫn có vẻ mảnh mai hơn mà thôi.
“Không sao.” Gương mặt bắt mắt đượm nét lạnh lùng này có một giọng nói tương xứng, không thể định nghĩa bằng giới tính nam hay nữ, vừa cất lời đã khiến người ta cảm thấy đây chính là giọng của cô, “Cậu tên gì?”
“Đại ca, em tên là Mặc Ngải!” Cậu thiếu niên nói, “Nhờ… cũng nhờ anh cứu em, bằng không em cũng sẽ biến thành một trong những quái vật này...”
Cậu ấy tỏ bày, nhìn đống xác bốc mùi hôi thối nằm đầy đất mà trong lòng sợ hãi không thôi, một số còn chưa chết hẳn, chỉ là đang gào rú thoi thóp dưới lớp bọt phủ khắp, vô cùng khao khát máu thịt.
Quay đầu nhìn lại một cái nữa, cảm giác rùng mình trong cậu ấy vẫn tràn lan, nếu không có Thời Hàn Lê, cậu ấy thực sự không biết mình phải làm thế nào để thoát khỏi tay những thứ này…
Thời Hàn Lê lại bặt thinh một giây rồi mới nói: “Được rồi, Mặc Ngải. Tôi tên là Thời Hàn Lê.”
“Chào đại ca Thời ạ!” Mặc Ngải nói ngay tức thì, sau đó mới hỏi chuyện với vẻ hết sức cẩn thận, “Dám hỏi… Năm nay anh Thời mấy tuổi rồi ạ? Tất nhiên dù bao nhiêu tuổi thì anh vẫn là đại ca của em! Đại ca cả đời của em!”
Mặc Ngải, tuy Thời Hàn Lê không giỏi việc nhớ tên, nhưng cái tên đặc biệt như vậy không thể nào không nhớ được, nhân vật này không xuất hiện trong sách, nếu không có cô xuất hiện đột ngột thì có lẽ cậu ấy thực sự đã phải chết như nhân vật hi sinh rồi.
Thời Hàn Lê không ngừng suy nghĩ trong đầu, miệng thì tùy ý trả lời: “Hai mươi lăm.”
Trên thực tế, còn ba tháng nữa cô mới tròn mười chín, nhưng trong thế giới hiểm nguy này, tuổi tác và ngoại hình đều là những thứ không quan trọng nhất, ngược lại cô quan sát thấy khuôn mặt còn non trẻ của Mặc Ngải, rõ ràng chỉ là một học sinh trung học khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Mặc Ngải ngẩn ra: “...?”
Cậu ấy soi Thời Hàn Lê hết từ trên xuống, vẻ mặt ngó bộ muốn nói lại thôi.