Vì Quá Mạnh, Buộc Lòng Tôi Phải Trở Thành Nam Chính

Chương 1.3.Bóng dáng nguy hiểm nơi thành phố


2 tháng


“Này —— Đồ chó, xem dao đây!”

Cậu ấy bất ngờ hét lên một tiếng, một lần nữa lao vào chiến đấu.

Thậm chí tiếng hét của cậu ấy còn lớn hơn cả tiếng của cả bầy zombie trong phòng.

Đúng như những gì Thời Hàn Lê nghĩ, những con zombie này nhìn thì thấy khủng khiếp vô đối vậy thôi, nhưng thực tế bất kể là tốc độ hay sức mạnh đều không bằng người thường. Vừa rồi cậu thiếu niên bị bầy zombie bao vây nên hoảng sợ đến mụ mị đầu óc, giờ nhìn thấy Thời Hàn Lê dũng mãnh hết sức, dường như đã tìm được trụ cột tinh thần bất di bất dịch, cậu ấy ngay lập tức bộc phát ra sức mạnh vốn có của một chàng trai ở độ tuổi này.

Chỉ là dẫu sao cậu ấy cũng chẳng hề có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ có thể dùng hết sức xả cơn tức bằng cái sức như trâu của bản thân, không tránh khỏi có lúc sơ hở.

Keng ——

Tiếng móng tay va vào kim loại bén nhọn chối tai vang lên, cậu thiếu niên run rẩy quay đầu nhìn lại, lúc này người đó đã cầm bình chữa cháy bước qua.

“Tập trung hết mức, đừng phân tâm.”

Giọng nói khàn khàn cùng với âm sắc từ tính mang theo cảm giác lạnh lùng mà khiến người khác yên lòng.

“Chúng ta có thể thắng.”

Rõ ràng vóc dáng chỉ xem như mảnh khảnh, nhưng tại khoảnh khắc này lại mang tầm vóc như một người khổng lồ.

Nửa tiếng sau, trong tầng hầm chỉ còn lại cậu thiếu niên và Thời Hàn Lê đang đứng.

Máu thịt dưới đất nát bươm, những người vừa rồi còn giãy giụa giờ đã lặng thinh, chỉ còn lại bọt cứu hỏa trắng xóa bao phủ khắp nơi, trông như một hiện trường án mạng giữa mảnh đất tuyết và hoàn toàn ngăn chặn khả năng những thứ này bò dậy lần nữa.

Cậu thiếu niên dường như đã kiệt sức, muốn trượt xuống đất nhưng không dám, chỉ đành tựa vào tường há to miệng thở hổn hển, qua hàng mi mướt mồ hôi, cậu ấy trông thấy Thời Hàn Lê đứng giữa tầng hầm.

Là chủ lực đã giết phần lớn zombie, cô chỉ thở dốc nhẹ, dáng người thon gọn đứng đĩnh đạc giữa vũng máu tươi, tia sáng chiếu vào từ lỗ thủng vô tình chiếu lên người cô, phảng phất như chính cô đang phát sáng.

Cậu thiếu niên nhìn mãi, ánh mắt trở nên mơ màng, có đôi phần ngây dại.

Nếu không phải lúc này giọng cậu ấy đang bị khàn, còn cạn hết sức lực, thì chắc chắn cậu ấy sẽ làm một vài điều cực kỳ thiếu lý trí.

Không có bất cứ lời nào diễn tả được sự chấn động của cậu ấy lúc này, trong cái đầu đã chết lặng chỉ đọng lại bốn chữ, Đẹp Trai Chết Mịa!

Đột nhiên, người tựa như đại hiệp thời đại mới trong lòng cậu thiếu niên quay mặt lại bước tới, vầng sáng mờ ảo chiếu lên sống mũi cao thẳng thanh tú của cô, tạo bóng nuốt trọn mắt và mày cô.

Cặp đồng tử như sao trên trời dưới mấy sợi tóc đen cũng nhìn cậu ấy, rồi cũng di chuyển theo từng bước chân.

Thình thịch.

Hơi thở cậu ấy nghẹn lại, rõ mồn một mà nghe thấy tim mình lỡ mất một nhịp.

Cậu ấy ngơ ngác nhìn Thời Hàn Lê tiến lại gần, trong lòng vang lên vô số tiếng chửi thề.

Tuy người đó có sáng chói đến mức không gì sánh bằng đó, đặc biệt là mình vừa được người đó cứu giúp, lúc này mà không rung động thì thực sự không phải là con người, nhưng mà, nhưng mà…

Thời Hàn Lê đi đến trước mặt cậu thiếu niên, định mở lời hỏi vài việc, thì tự dưng nghe cậu ấy khản giọng hét lớn.

“Đại ca là đàn ông mà!”

Thời Hàn Lê:?

Lúc này, hệ thống vừa mới bị lãng quên lại lần nữa lên tiếng.

【 Điểm tích lũy đã được thanh toán, khởi động gói quà phúc lợi tân thủ đang chờ nhận, cô có muốn nhận ngay bây giờ không? 】

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play