Thần kinh của Thời Hàn Lê run lên, nhìn thấy cậu thiếu niên nhỏ tuổi trước mặt có vẻ như sắp nói thêm gì đó, cô bật thốt một lời ngắn gọn.

“Im lặng!”

Giọng nói khe khẽ có phần trầm khàn, có một sự từ tính không phân biệt nam nữ, nhưng lại êm tai đến lạ thường.

Mắt cậu thiếu niên lộ rõ vẻ vui mừng, bởi vì theo những gì cậu ấy vừa thấy, bất cứ ai biến thành quái vật như thế này đều không thể nói chuyện.

Cuối cùng cũng tìm được một đồng loại còn sống giữa một đống quái vật bò ngổn ngang, khóe miệng cậu thiếu niên run lên, ấy vậy mà suýt chút nữa đã bật khóc.

Lúc này, một bàn tay xám xịt nắm lấy mắt cá chân cậu ấy, cậu ấy hét lên một tiếng, tức thì không quan tâm gì nữa, bắt đầu vùng vẫy dữ dội.

Tạm thời Thời Hàn Lê không có hơi sức để ý đến cậu thiếu niên, đầu cô còn đang ong ong, nghĩ đến thiết lập ở thế giới này, loài người, zombie và động vật đều có hệ thống tiến hóa của riêng mình, loài người được chia thành từ một đến năm cấp, zombie và động vật được chia từ một đến năm mức độ, mức độ mạnh yếu tăng dần, đây không phải là một thế giới mà người bình thường có thể tồn tại.

Chỉ là tỷ lệ người tiến hóa xuất hiện chưa đến một phần trăm.

Lúc nãy hệ thống kia có nói với cô rằng cô có một hệ thống sinh tồn mạt thế, vậy nghĩa là... Có phải cô cũng có thể đạt được sự tiến hóa trong truyền thuyết không?

Tim Thời Hàn Lê đập rộn ràng, từ nhỏ cô đã lớn lên trong trại huấn luyện của bố nuôi, thể lực không nói là vô địch thiên hạ, nhưng mười mấy người đàn ông trưởng thành cũng khó mà tiến lại gần cô được. Cô không dám khinh khi sự nguy hiểm của thế giới này, nhưng nếu cô có thể tiến hóa, khả năng sống sót của cô sẽ tăng lên rất rất nhiều!

Tuy nhiên, tình huống trước mắt không cho phép cô suy nghĩ nhiều. Tiếng hét của cậu thiếu niên không ngừng xuyên qua màng nhĩ của cô, dù có nghe thấy hệ thống nói gì đi nữa, cô cũng chỉ có thể tạm thời chú ý đến thực tại.

Những người đã biến đổi thành zombie kia lại đứng dậy lần nữa, chúng kéo lê thân thể hôi thối, rề rà tiến gần về hướng hai người còn sống.

Chỉ là xác chết mà thôi, người sống còn không sợ, lẽ nào lại sợ người chết? Thời Hàn Lê, mày có thể làm được mà.

Cô âm thầm tự nhủ với bản thân dăm ba câu, sau đó hít một hơi thật sâu, khi hàng lông mi nhấc lên cũng là lúc ánh mắt cô bình tĩnh trở lại.

Đánh giáp lá cà với bầy zombie rõ ràng không phải là hành động khôn ngoan, một khi cô bị chúng cào hoặc cắn, không quá mười phút tức khắc sẽ biến thành “thứ” giống như chúng.

Thời Hàn Lê thoáng quan sát xung quanh một lát, ngay lập tức phát hiện hai bình chữa cháy đặt ở góc tường trống.

Mắt cô nhìn đăm đăm, một giây trước khi hơi thở tanh hôi lao về chỗ cô, cô cúi người trượt qua dưới cánh tay của zombie, dáng vóc linh hoạt như một con cá bơi lội trong nước.

Mặc dù không biết hệ thống đã quẳng cô đến giai đoạn nào, nhưng quan sát thấy hành động chậm chạp, động tác lề mề của tụi zombie này, chắc hẳn tụi nó thuộc loại zombie mức độ một và là chủng loại không biến dị.

Dựa theo thiết lập trong tiểu thuyết, người thường có thể đánh bại được loại zombie này!

Thời Hàn Lê né tránh những cú cào của vài con zombie, cô nhanh chân lao đến trước tủ chứa bình chữa cháy, không tìm thấy đồ gì để đập vỡ kính trong phút chốc nên cô dứt khoát tung một cú đá, mũi giày Martin xuyên thủng luôn cửa kính, phát ra tiếng vang trong trẻo.

Cậu thiếu niên ở cách đó không xa nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, ánh mắt sợ sệt ngớ ra.

Cậu ấy nhìn thấy Thời Hàn Lê vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà lấy bình chữa cháy ra, và tiếp theo đó, món đồ nặng như thế mà cô lại cầm mỗi tay một cái, một cái bị cô ném thẳng về phía cậu ấy.

“Bắt lấy! Đập vào đầu chúng!”

Đồng tử của cậu thiếu niên co rút lại, vẻ mặt cậu ấy kinh hãi không thôi, phản ứng đầu tiên không phải là đưa tay ra chộp lấy... mà là lanh lẹ nghiêng người tránh né cái vật nặng đang đập về phía mình.

Nếu bị cái thứ này đập trúng, cậu ấy chả cần bị zombie cắn cũng ngủm mọe rồi!

Thời Hàn Lê:..…

Yếu dữ.

Cô không ngó ngàng đến cậu thiếu niên, vung ngay cái bình chữa cháy đập vào con zombie đang lao đến chỗ cô, con zombie bị vật nặng như vậy nện xuống nên não nát nhừ văng tung toé, không còn sức kháng cự.

Còn ở trong mắt cậu thiếu niên, mặt cô lạnh tanh, trên má còn dính một chút máu, cặp mắt kia tựa như ngôi sao giá lạnh trong bầu trời đêm, rộ lên thứ ánh sáng lạnh lẽo mà lấp lánh.

Rõ ràng không có thân hình vạm vỡ, nhưng lại có thể vung cái bình chữa cháy nặng khoảng ba mươi cân dễ như trở bàn tay, vung vẩy một cách uy lực tựa như tạo ra gió, xử đẹp hết tất cả những con quái vật làm người ta sợ hãi này!

Cơ thể cậu thiếu niên phát run, chìm trong nỗi chấn động mãnh liệt, cơ thể vốn đã có hơi đuối sức vì hoảng sợ đột nhiên như được tiếp thêm sức mạnh vô tận.

Có người đang bảo vệ mình! Cậu ấy không thể bỏ cuộc!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play