Nếu câu nói này được thốt ra từ miệng người khác, Khương Nghênh sẽ có đến tám, chín phần nghĩ là đối phương tỏ tình với mình.

 

Nhưng Châu Dị là ngoại lệ.

 Khương Nghênh chỉ xem như là anh chơi chưa đã, không muốn phả hỏng bầu không khí đạt được thỏa thuận giữa hai người, nên bèn cười, rồi hơi ngửa đầu nói.
“Được!”

Châu Dị nhận ra vẻ lạnh lùng trong ánh mắt Khương Nghênh, một tay đang đặt ở eo ô hờ hững trêu ghẹo.
“Nghênh Nghênh, rốt cuộc con người em có trái tim không vậy?”

Khương Nghênh mấp máy đôi môi.
“Tôi có tim hay không thì tôi không biết, nhưng nếu anh cứ tiếp tục như vậy, hai chúng ta chắc chắn sẽ xuất hiện tin đồn.”

Châu Dị cười trêu ghẹo.
“Đến chương trình này chẳng phải là để tạo couple sao? Tạo với ai lại chẳng tạo? Hay là em với tôi ghép cặp đi?”

Khương Nghênh.
“Không thích.”

Châu Dị nhíu mày.
“Tại sao?”

Châu Dị vân vê eo Khương Nghênh để lộ ra một vòng eo trắng ngần thanh mảnh.
“Tên tuổi anh không tốt.”

Châu Dị bật cười.
“Danh tiếng Kinh Nguyên thì tốt à?”

Khương Nghênh hơi mỉm cười.
“Châu Dị, bớt nói những điều khiến người ta hiểu lầm lại đi.”

Châu Dị nghe nói bèn cười ngốc.
“Em sợ rung động?”

Khương  Nghênh cười chân thành, ánh mắt chân thành hiếm thấy hiện ra trong mắt cô.
“Sợ buồn nôn.”

Hai người đang cương nhau, tiếng Kim Bối chợt vang lên ngoài cửa.
“Chị Khương Nghênh.”

Khóe môi Khương Nghênh giật lên, cô lấy đầu ngón tay đầy Châu Dị ra, chỉnh lại góc áo rồi xoay người bê bát canh đã múc đầy cho rau thơm vào.

 

 Kim Bối dứt lời, từ ngoài bước vào, nhìn thấy Châu Dị thì lại đỏ mặt.
“Sếp… Sếp Châu, anh cũng ở đây à?”

Châu Dị hai tay đút túi quần bước đến trước cửa sổ.
“Hôm nay cô sợ lắm nhỉ?”

Kim Bối càng đỏ mặt hơn.
“Cũng không sao. Lúc ban đầu thì tôi rất sợ, nhưng về sau… về sau thì người của phòng truyền thông Châu Thị Media đến ổn định tình hình nên cũng không còn sợ nữa.”

Châu Dị bật cười.
“Vậy cô cũng can đảm đó.”

Kim Bối bặm môi.
“Thực ra tôi nhát gan lắm, nhưng tôi tin chị Khương Nghênh.”

Kim Bối nói rồi, bước đến trước Khương Nghênh, nhìn thức ăn đã nấu xong, không khỏi khen ngợi.


“Chị Khương Nghênh, chị thực sự quá xuất sắc. Hoàn toàn là kiểu giỏi việc nước đảm việc nhà. Sau này ai mà cưới chị chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Khương Nghênh bật cười, đang chuẩn bị trả lời thì nghe Châu Dị chen vào.
“Cái đó thì chưa chắc.”

Khương Nghênh và Kim Bối xoay đầu lại nhìn.

Khương Nghênh cảnh cáo bằng ánh mắt.

Còn Kim Bối thì thuần túy là tò mò.
“Sao cơ?”

Châu Dị cong môi cười.
“Kết hôn với kiểu người phụ nữ có sự nghiệp như trưởng phòng Khương có lẽ sẽ rất đáng thương.”

Kim Bối chớp chớp mắt.

“Làm gì có, chị Khương Nghênh giỏi vậy mà.”

Châu Dị nửa đùa nửa thật.
“Quá mạnh mẽ, bắt nạt người khác. Hơn nữa, người phụ nữ xuất sắc như Trưởng phòng Khương nếu kết hôn có lẽ sẽ ẩn hôn, giấu không công khai đó.”

 Kim Bối không hiểu nên hỏi tiếp.
“Tại sao?”

Châu Dị sải bước đến trước mặt Kim Bối, biểu hiện như đang nhìn Kim Bối nói, nhưng thực ra là đang ngầm nói với Khương Nghênh.
“Có thể là để thu hút người khác giới khác? Không phải nữ tồi đều như vậy sao?”

Kim Bối: “…”

Châu Dị giọng trầm ấm, nói xong rồi cười với Kim Bối.

Kim Bối vốn có thiện cảm với Châu Dị, thấy anh nhìn mình cười, nên hơi váng vất, tim loạn nhịp, hoàn toàn chẳng nghe rõ anh đang nói gì.

Châu Dị dứt lời rồi sải bước rời đi.

Kim Bối vẫn còn đứng đó với gương mặt đỏ âu, vẻ mặt không giấu nổi sự kích động.

Khương Nghênh đứng bên cạnh tủ bếp, đầu ngón tay đang vò vụn rau thơm… nữ tồi? Đang nói cô sao?

Lúc ăn cơm, mọi người vẫn không khỏi khen ngợi tài nghệ của Khương Nghênh.

Khương Nghênh cứ nghĩ nhân viên chương trình đã ăn rồi. Nên chỉ nấu ba món chính một món canh.

Đạo diễn Lưu đứng bên cạnh nhìn thấy mọi người ăn ngon lành bèn nhìn cô hỏi.
“Tài nghệ của trưởng phòng Khương có vẻ không tệ nhỉ? Thảo nào khán giả xem đều gọi trưởng phòng Khương là bà xã quốc dân.”

Đạo diễn Lưu nói xong, ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh.
“Đạo diễn Lưu và mọi người ăn chưa?”

Đạo diễn Lưu.
“Gọi đồ ăn ngoài rồi.”

Khương Nghênh:
“Hay là anh ngồi ăn chút gì đi?”

Đạo diễn Lưu vò vò tay.
“Được không?”

Khương Nghênh đứng lên bước vào nhà bếp.
“Được, chỉ là thêm một đôi đũa với cái bát mà thôi.”

Thức ăn vốn dành cho năm người giờ thành sáu người, nên nhanh chóng được vét sạch.

Sau bữa cơm, Kinh Nguyên và Lục Hành chủ động di rửa bát, Kim Bốn ngồi bên cạnh Khương Nghênh, hỏi nhỏ về chuyện Thiệu Hạ.

“Chị Khương Nghênh, chuyện Thiệu Hạ lần này liệu có ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của cô ấy không?”

Khương Nghênh cúi đầu xem máy tính bảng đang cầm trong tay.
“Khó nói lắm.”

Kim Bối thở dài.
“Thiệu Hạ là một người nỗ lực như vậy, nếu thực sự vì chuyện này mà ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của cô ấy thực sự là quá đáng thương.

Khương Nghênh vẫn giữ im lặng.

Có vài chuyện không thể nói bừa, đặc biệt là với tư cách của cô, quá nhạy cảm.

Khương Nghênh lo lắng Kim Bối sẽ hỏi tiếp, đang nghĩ hay là tìm lý do về phòng, thì điện thoại của Châu Dị, anh ngồi bên cạnh, chợt reo lên.

Châu Dị rút điện thoại từ trong túi với dáng vẻ lười biếng, nhìn hiển thị cuộc gọi đến trên màn hình rồi ngập ngừng, sau đó chau mày bấm nghe.
“A lô!”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play