Chap 72:  Bám vào em

Từ lúc Khương Nghênh bước vào cửa, cho đến khi Lạc Hàm thừa nhận,

khoảng chưa đến một tiếng.

Sau khi Lạc Hàm thừa nhận, gương mặt ửng đỏ, đưa tay ra với Khương Nghênh.
“Tôi đã thừa nhận rồi, hãy giao USB cho tôi.”
Khương Nghênh nhìn cô lạnh lùng.
“Lẽ nào cô không thấy áy náy gì sao?”

Khương Nghênh tự cho rằng mình xử lý không ít vụ khó nhằn trong giới giải trí, tuy có một bộ phận người vì tiền đồ của mình mà gây ra nhiều chuyện lợi mình hại người, nhưng sau khi bị bắt mà có thể vẫn hống hách thế này thì Lạc Hàm là người đầu tiên.

Đối mặt với câu trả lời của Khương Nghênh, Lạc Hàm chẳng hề thấy có hối hận. Cô ta bậm môi, châm chọc.
“Nếu muốn trách thì chỉ là trách cô ta ngu ngốc.”

Lạc Hàm nói xong, Thiệu Hạ đứng bên cạnh đang phát run như cầy sấy nhào thẳng đến, đầu tiên là tát cô ta một cái sau đó thì khóc thật to.

“Tôi đã làm gì đắc tội với cô đến khiến cô phải hủy hoại sự trong sạch của tôi trước mặt bao nhiêu người?”

Tát tai này của Thiệu Hạ khá mạnh, mặt Lạc Hàm bị đánh đến méo mó.

Lạc Hàm trừng mắt nhìn Thiệu Hạ.
“Bình thường cô đối đầu với tôi còn ít sao?”

Thiệu Hạ.
“Vậy cô cũng không thể nào làm ra chuyện này được! Cô có biết danh tiếng của một người nghệ sĩ quan trọng thế nào không?”

Thấy hai người sắp quần đánh nhau, Khương Nghênh lo lắng sẽ có chuyện bèn bước lên kéo Thiệu Hạ sang một bên.
“Gọi điện thoại báo cảnh sát!”

Thiệu Hạ nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Khương Nghênh.
“Trưởng phòng Khương, nếu báo cảnh sát, thì cuộc đời diễn xuất của tôi xem như bị hủy hoại hoàn toàn.

Khương Nghênh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt kiên định.
“Nếu cô không báo cảnh sát, cuộc đời diễn xuất của cô mới xem như là kết thúc.”

 

Thiệu Hàm khóc đỏ cả mắt, nhưng cô cũng rõ năng lực xử lý truyền thông của Khương Nghênh, cuối cùng chọn lựa nghe theo những gì Khương Nghênh nói, gọi điện báo cảnh sát.

Lạc Hàm đứng bên cạnh thấy vậy thì nóng vội, nhào về trước như muốn cướp điện thoại của Thiệu Hạ. Nhưng cô ta không ngờ là cô ta vừa bước lên thì bị Chúc Kha đang ngồi trên ghế sô pha giữ cánh tay lại.

Lạc Hàm bị khống chế quay đầu lại nhìn, Chúc Kha cố kiềm cơn giận nói với cô ta.


“Tôi không muốn đánh phụ nữ, tốt nhất là cô nên quy củ một chút đi.”

Gần một ngày ồn ào bởi vì chuyện bảo cảnh sát cũng sắp kết thúc.

Trước khi cảnh sát đến, Lạc Hàm bị hai nhân viên của tổ ghi hình trông nom ngồi trên chiếc ghế ở một góc.

Khương Nghênh không thích không khí ngột ngạt trong phòng nên bước ra khỏi cửa hóng gió.

Châu Dị rút một điếu thuốc trong túi rồi ngậm vào miệng. Vừa hút vừa nhìn ra ngoài cửa.

Lưng Khương Nghênh thanh mảnh, lúc này đang cúi đầu không biết cô đang nhắn tin cho ai. Chiếc cổ dài trắng ngần trông thấy sẽ khiến người ta không khỏi muốn đưa tay vuốt ve.

Châu Dị đang buông thả tưởng tượng cảnh đẹp, Kinh Nguyên ngồi trên sô pha đối diện với anh chợt đứng dậy, rót một cốc nước ấm mang ra cửa cho Khương Nghênh.

Châu Dị thấy vậy, đôi mắt đào hoa khá đẹp hơi khép hờ.

Khương Nghênh nhận cốc nước của Kinh Nguyên rồi cảm ơn, đúng lúc cô đang khát, nên uống luôn hai ngụm.

Kinh Nguyên:
“Thiệu Hạ và Chúc Kha sẽ không có chuyện gì chứ?”

Khương Nghênh không trả lời.
“Cậu về ngồi đi, những lúc thế này cậu nói chuyện với tôi sẽ khiến người ta lời ra tiếng vào.”

Kinh Nguyên đỏ mặt.
“Tôi không sợ.”

Khương Nghênh cười:
“Bớt một chuyện tốt hơn thêm một chuyện.”

Khương Nghênh nói xong, Kinh Nguyên bặm môi rời đi với vẻ không cam tâm.

Sau hơn 20 phút thì cảnh sát đến, vừa vào đến cửa đưa toàn bộ những người có liên quan đi. Nói là cần phải đi theo quy trình, lấy khẩu cung.

Khi Lạc Hàm bị đưa đi thì chửi bới Khương Nghênh, đủ mọi thể loại nguyền rủa.

Vẻ mặt Khương lạnh lùng nhìn cô ta, rồi đưa USB cho cảnh sát.

Cảnh sát:
“Đây là?”

 


Khương Nghênh.
“Chứng cứ.”

Cảnh sát rời đi, đạo diễn Lưu bước đến trước mặt Khương Nghênh, lấy lòng:
“Trưởng  phòng Khương, cô thực sự đã lắp CCTV ở cầu thang lúc mới vào ở sao?”

Khương Nghênh nhìn đạo diễn Lưu cười cười:
“Tôi chẳng có năng lực đoán trước.”

Đạo diễn Lưu kỳ lạ:
“Vậy USB cô giao cho cảnh sát là gì?”

Khương Nghênh đáp thật lòng.
“Cái USB đó thực ra là một máy quay mini.”

Đạo diễn Lưu nghe nói chợt hiểu ra.

Làm gì có chuyện vừa vào ở Khương Nghênh đã lắp camera, cô nói vậy là vì để ép Lạc Hàm khai ra, tiện ghi lại hình ảnh cô ta thừa nhận vào USB.

Đạo diễn Lưu đánh giá cao sự thông minh của Khương Nghênh, nói vài câu kính trọng thật lòng với cô.

Những năm Khương Nghênh ở Châu Thị Media, nghe không ít lời khen tặng, nên cô cũng đã miễn dịch với những kiểu nói này. Có điều cô vẫn giữ thể diện cho người nói, cười mỉm rồi hàn huyên vái câu với đạo diễn Lưu.

Khương Nghênh và đạo diễn Lưu nói chuyện vài lời, đạo diễn Lưu chuyển đề tài, chau mày hỏi cô.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”

Khương Nghênh đáp.
“Đợi phía cảnh sát thông báo.”

Đạo diễn Lưu.
“Rồi sao nữa?”

Khương Nghênh suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Chuyện tiếp theo tôi cần chờ Thiệu Hạ và Chúc Kha về bàn bạc đã.”

Đạo diễn Lưu hiểu ra.
“Trưởng phòng Khương đều nghĩ cho nghệ sĩ, đáng để khâm phục.”

Khương Nghênh mỉm cười.
“Tôi không dám, tôi chỉ là người làm tròn bổn phận của mình thôi.”

 Bởi vì xảy ra chuyện như vậy, bầu không khí cả khu biệt thự rất trầm lắng, ngay cả Kim Bối vô tâm vô tư cũng căng thẳng mặt mày, trông rất khẩn trương.

Quá giờ ăn trưa rồi nhưng không ai thấy đói.

Khương Nghênh lo mọi người đều đó nên chủ động vào bếp nấu cơm.

Tài nấu ăn của Khương Nghênh không tệ, ba món chính một món canh nhanh chóng được nấu xong. Cô đang múc canh, Châu Dị từ ngoài cửa bước vào, sải bước đến phía sau lưng cô, mở miệng nói như chẳng có chuyện gì.
“Nấu cơm ngon quá!”

Khương Nghênh không trả lời, cô biết anh cũng chẳng làm gì trước bao con mắt.
“Lát nữa anh tìm lý do gì đó rút khỏi show đi.”

Châu Dị chau mày.
“Tại sao?”

Khương Nghênh:
“Về công, anh là sếp của tôi, tôi không muốn anh gặp phải bê bối lung tung.”

Châu Dị trầm giọng.
“Vậy còn về tư thì sao?”

Khương Nghênh bê bát canh đã múc xong, xoay đầu nhìn Châu Dị.
“Về tư, hiện giờ anh đang lúc cạnh tranh với Châu Diên, tôi không muốn làm cho ông nghĩ rằng anh là người chơi bời chẳng biết gì.”

 Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị rất vui.
“Em quan tâm tôi?”

Khương Nghênh thản nhiên trả lời.
“Chắc chắn là quan tâm anh rồi. Dù sao hiện giờ hai chúng ta cũng đang có quan hệ hợp tác.”

Ánh mắt Châu Dị trở nên thâm sâu, anh chợt ý thức được điều gì.
“Chỉ là quan hệ hợp tác?”

Khương Nghênh không muốn nói chuyện khác với Châu Dị ở đây, bèn đổi đề tài.
“Tai vách mạch rừng, có thời gian lại nói.”

Châu Dị nghe vậy, không truy hỏi. Chỉ là thân người anh hơi đổ về trước, đè Khương Nghênh lên thành bếp, khi giữa hai người chẳng còn khoảng cách, anh trầm giọng mở miệng.
“Nghênh Nghênh, hợp tác là hợp tác, nhưng quan hệ nào đó thì em cũng đừng muốn cắt đứt.”

Khương Nghênh ngẩng ra, không ngờ Châu Dị lại phản ứng nhanh như vậy. Cô chau mày nhìn anh.
“Vẫn chưa chán à?”

Hai tay Châu Dị cầm cố Khương Nghênh trong lòng mình, nhìn đôi môi đang mấp máy của cô.
“Tôi bám em rồi, em bỏ chạy thử xem.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play