Điện thoại là Quan Luy gọi đến, lúc này Châu Dị bấm nghe, cô nói liên tục để xin giúp cho Lạc Hàm.
Châu Dị hơi duỗi chân, người dựa vào ghế sô pha, ánh mắt hiện lên vẻ bực bội.
“Nói xong chưa?”
Quan Luy khựng lại, giọng nhỏ lại, có vài phần nũng nịu.
“Anh Dị, em chỉ có một người bạn thân là Lạc Hàm trong giới này, anh có thể giúp cô ấy được không?”
Châu Dị tay phải cầm điện thoại, ngón tay thon dài bên bàn tay trái vẽ vài đường nghệch ngoặc trên thành sô pha.
“Quan Luy.”
Một tiếng “Quan Luy” của Châu Dị khiến cho ánh mắt của mọi người trong phòng khách đều đổ dồn vào người anh.
Châu Dị cũng không bận tâm, anh hạ giọng nói:
“Em ở trong cái giới này bao lâu rồi, mà sao em chẳng có tí não nào vậy?”
Châu Dị dứt lời, Quan Luy ở bên đầu bên kia khựng lại vài giây. Có lẽ bên đó có người nên cô bị mất mặt, bèn nổi tính tiểu thư lên nên cúp máy luôn.
Nghe thấy bên kia hoàn toàn im lặng, Châu Dị đưa điện thoại ra trước mặt, nhìn thấy màn hình tối đen, anh mở wechat, nhắn tin cho trợ lý Trần: Chuyện hủy hợp đồng với Quan Luy làm ngay bây giờ đi.”
Trợ lý Trần: Vâng, Sếp Châu.
Xem xong tin nhắn của trợ lý Trần, Châu Dị tắt màn hình điện thoại, vừa chớp mắt thì gặp ngay ánh mắt của Khương Nghênh.
Châu Dị nở nụ cười đểu, đang chuẩn bị nói vài câu.
Không ngờ Khương Nghênh né tránh nhìn sang hướng khác.
Châu Dị thấy vậy bèn chau mày: “?”
Bầu không khí lại chìm vào yên lặng sau khi Châu Dị cúp máy.
Quan Luy gọi điện để làm gì, tất cả mọi người ngồi đây đều rõ.
Nhưng mấy người họ không biết ăn nói nên dù có đồng tình với Thiệu Hạ cũng không dám mạo muội đứng ra nói giúp cô.
Kim Bối có quan hệ riêng với Thiệu Hạ khá tốt, lúc này tuy không dám hỏi ý Châu Dị, nhưng không khỏi mách lẻo với Khương Nghênh.
“Chị Khương Nghênh, chị nghĩ Sếp Châu có giúp Lạc Hàm vì Quan Luy không?”
Khương Nghênh nhìn xuống, ánh mắt nhìn vào máy tính bảng.
“Không rõ nữa.”
Kim Bối:
“Chị Khương Nghênh, chị nhất định phải giúp Thiệu Hạ. Cô ấy không có chỗ dựa trong giới này, cũng không có nhà tài trợ, khó khăn lắm mới đi được đến bây giờ. Nếu như chuyện lần này xử lý không khéo, cuộc đời nghệ sĩ của cô ấy bị hủy hoàn toàn.”
Khương Nghênh đám một câu rất nhỏ “tôi sẽ cố hết sức” rồi cất máy tính bảng, đứng lên trên đôi giày cao gót.
Kim Bối nhìn theo Khương Nghênh đang rời đi, cắn nhẹ môi, đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc.
Khương Nghênh vừa rời đi thì Châu Dị đi theo phía sau.
Hai người lên một góc lầu thì gặp nhau, Châu Dị nhìn Khương Nghênh đang có ý dừng lại chờ anh, đôi tay đút túi bước vội về trước.
“Em muốn nói gì?”
Khương Nghênh ngẩng đầu.
“Anh muốn giúp Lạc Hàm?”
Châu Dị mỉm cười.
“Em đoán xem.”
Khương Nghênh thản nhiên.
“Khó đoán quá.”
Châu Dị tiến về trước vài bước, rồi ép Khương Nghênh vào góc tường, giọng nói trầm ấm mê hoặc.
“Em muốn tôi giúp ai?”
Khương Nghênh nhìn dáng vẻ phóng đãng của Châu Dị, đôi môi mấp máy:
“Tôi muốn anh giúp anh thì anh sẽ giúp người đó?”
Châu Dị đưa một bàn tay ra giữ lấy eo Khương Nghênh, đầu cúi thấp.
“Em thử xem, biết đâu?”
Cảm nhận được những đầu ngón tay thon nhọn của Châu Dị đang mơn trớn mình, Khương Nghênh không tránh không né, một hồi sau, đáy mắt long lanh nhìn anh.
“Châu Dị.”
Châu Dị nhìn xuống, yết hầu lên xuống.
“Em muốn?”
Khương Nghênh bặm môi, không lên tiếng.
Đôi môi Châu Dị nở nụ cười, kề vào tai Khương Nghênh, cố tình phà hơi nóng vào cô. Hạ thấp giọng.
“Nghênh Nghênh, gọi ông xã nghe thử xem, muốn có gì thì ông xã đáp ứng hết.”