Khương Nghênh ngửa đầu nhìn Châu D, đôi môi đỏ mấp máy, nói về chuyện hợp tác vô cùng thản nhiên.

Nụ cười phóng đãng trên gương mặt Châu Dị tắt hẳn, anh chau mày.
“Em muốn hợp tác với tôi?”

Khương Nghênh đáp lại chắc chắn.
“Đúng vậy.”

 

Nếu Châu Dị đã biết cô muốn làm gì, so với việc lúc nào cũng phải đề phòng anh, chi bằng kết thành bạn hợp tác chiến lược.

Cài tai mắt khắp cả Châu gia, cũng thấy khó đối phó với số yêu ma quỷ quái đó rồi, nếu lại thêm đối địch với Châu Dị, thì e là sau này cô đi sẽ khó khăn hơn.

Huống chi, cô cũng không muốn đối đầu với Châu Dị.

Không chỉ là vì đối thủ Châu Dị này quá mạnh, mà càng là vì sau khi gặp chuyện hôm nay, cô có đôi chút đồng cảm với Châu Dị.

 

Khương Nghênh dứt lời, Châu Dị ngồi thẳng lưng lên lại.
“Hợp tác với em thì tôi được lợi ích gì?”

Khương Nghênh mấp máy môi.
“Anh có thể thử. Nhất định sẽ có nhiều lợi lộc hơn anh tưởng.”

Châu Dị nhìn Khương Nghênh chăm chú. Đôi mắt đào hoa không còn sự phóng đãng nữa mà chỉ còn sự dò xét.

Ngay vào lúc Khương Nghênh nghĩ rằng anh sẽ từ chối, thì anh chợt cong môi.
“Được thôi.”

Khương Nghênh thở ra, đưa tay ra trước mặt Châu Dị.
“Hợp tác vui vẻ.”

Châu Dị bắt tay Khương Nghênh.
“Hợp tác vui vẻ.”

Từ thang máy bước ra, Khương Nghênh đi trước Châu Dị một bước.

Thấy Khương Nghênh quẹt thẻ vào phòng, Châu Dị đút tay vào túi quần đi chậm rãi theo sau.

Khương Nghênh mở cửa, đang chuẩn bị vào, cô chợt dừng lại xoay đầu nhìn Châu Dị.
“Tối tôi không ăn cơm, anh tự giải quyết bữa tối của mình là được.”

Châu Dị nhìn cô với đâu mắt sâu và cười. Giọng trầm ấm.
“Ừ.”

Khương Nghênh đang đề phòng anh.

Cô lo lắng nửa đêm mờ ám, hai người lại lần nữa súng va lạc đạn.

Khương Nghênh bước vào, tựa lưng vào cửa, đôi mày chợt chau lại.

Tâm trạng khó miêu tả rõ ràng đang dâng lên trong lòng, vừa lạ lẫm vừa khó khống chế. Tóm lại nó khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Ngoài ra, Châu Dị bước chân về phòng mình thì sau đó nhận được điện thoại của Bùi Nghiêu.

Giọng điệu Bùi Nghiêu ở đầu máy bên kia mang ngữ điệu trêu chọc.
“Châu nhỏ, đi đâu rồi?”

Châu Dị bước đến trước cửa sổ, móc ra điếu thuốc từ trong túi, gắn vào môi đốt thuốc.
“Đi dạo chùa.”

Bùi Nghiêu nghe nói bèn ngập ngừng, cũng bỏ luôn giọng điệu cà lơ phất phơ.
“Dì vẫn khỏe chứ?”


Châu Dị cười trào phúng.
“Ông nên hỏi tôi là Tịnh Huệ sư thái có khỏe không.”

Bùi Nghiêu thở dài qua điện thoại.
“Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, ông cũng đừng quá…”

Bùi Nghiêu vẫu chưa nói xong đã bị Châu Dị cắt lời.
“Đừng nhiều lời nữa, lắm lời thì tôi cúp máy đây.”

Anh em bao nhiêu năm, đương nhiên Bùi Nghiêu biết nỗi khổ trong lòng Châu Dị. Anh không muốn vì những chuyện gạo mốc gạo thối mà khiến Châu Dị tức giận, bèn chuyển đề tài.
“Ông đi một mình à?”

Châu Dị rút điếu thuốc đang ngậm đập đập cho rơi tàn.

“Không, còn có Khương Nghênh.”

Bùi Nghiêu “chậc”.
“Ông đưa Khương Nghênh đi gặp mẹ ông? À không, đi gặp Tịnh Huệ sư thái?”

Châu Dị cười nửa miệng.
“Nếu không thì sao cô ấy tin là tôi có thù với Châu Gia?”

Bùi Nghiêu.
“Châu nhỏ, ông đúng là chó!”

Châu Dị cười nhạo.
“Tôi cũng chẳng nói dối.”

Bùi Nghiêu bên kia máy tức tối đến mức chửi thề. Châu Dị gắn lại điếu thuốc thơm vào miệng, cười bỡn.
“Ông nói liệu Khương Nghênh có tội nghiệp tôi không?”

Bùi Nghiêu nói nửa giả nửa thật:
“Nếu ông thể hiện con người thật của ông trước mặt cô ấy, có lẽ cô ấy càng tội nghiệp ông nhiều hơn.”
Châu Dị:
“Hả?”

Bùi Nghiêu.
“Cha mẹ ruột đều không yêu thương, cha thì lợi dụng ông, mẹ thì ngày nào cũng muốn giết ông chết khi ông còn bé. Đừng nói là Khương Nghênh, dù cho có đổi thành một người có lòng dạ sắt thép cũng thấy tội nghiệp ông nữa đó.”

Câu này của Bùi Nghiêu vốn chỉ là thuận miệng nói ra, đùa thôi.

Nào ngờ đâu Châu Dị lại nghiêm túc suy nghĩ. Vài giây sau anh cười với nụ cười đểu giả.
“Được không? Có thể làm cho Khương Nghênh xót dạ thật không?”

Bùi Nghiêu khựng lại, vài giây sau bắt đầu chửi.
“Mẹ, không phải là ông muốn làm vậy thật chứ?”

Châu Dị.
“Không đâu.”

Bùi Nghiêu thở phào.
“Làm tôi hết hồn, tôi cứ nghĩ là ông…”

Bùi Nghiêu mới nói nửa chừng, Châu Dị cất lời với giọng trầm ấm.
“Tôi không thể nói hết một lần với cô ấy trong hôm nay. Tôi sẽ tiết lộ từng chút với cô ấy. Càng vô tình bị phát hiện, càng có thể khiến cô ấy thương nhiều hơn.”

Bùi Nghiêu chưa thực sự nhẹ nhõm thì lại nặng như đeo đá trở lại. Một lúc lâu, anh nghiến răng nói.
“Nếu ông không thích Nghênh Nghênh thì ông cắt đầu tôi mang đi đá banh đi.”

 Châu Dị cười đểu:
“Cái đồ chơi đó tanh tưởi lắm. Có gì mà đá?”

Bùi Nghiêu cười phụt qua điện thoại.
“Lát nữa tôi sẽ gọi cho Nghênh Nghênh, tiết lộ bản tính của ông.”

Châu Dị vô cùng bình thản chuyển đề tài.
“Dì út của Nghênh Nghênh, ông nhờ chú ba quan tâm nhiều chút nhé.”

Bùi Nghiêu cười khẩy.
“Yên tâm đi. Dù ông không nói thì tôi cũng dặn chú ba tôi rồi. Có thế nào thì tôi với Nghênh Nghênh cũng là bán thanh mai trúc mã, hơn nữa còn hơn cả nửa.

Châu Dị.
“Nghênh Nghênh có nhận ông là thanh mai trúc mã không?”

Bùi Nghiêu.
“Đồ chó!”

Châu Dị với Bùi Nghiêu nói chuyện phiếm vài câu rồi cúp máy.

Châu Dị lấy điện thoại ra khỏi tai, đang chuẩn bị cho vào túi quần thì trên màn hình hiện lên tin nhắn: A Dị, cô gái tên Khương Nghênh được đó. Đối xử tốt với người ta, dù con có tin hay không thì mẹ cũng thật lòng muốn nửa đời còn lại của con, con được hạnh phúc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play