Khương Nghênh chưa bao giờ nhìn thấy Châu Dị nghiêm túc như vậy.
Nghiêm túc đến mức khiến người ta xót xa.
Không khí trong xe có đôi chút ngột ngạt, Châu Dị đưa tay kéo cửa sổ xe xuống, rồi anh ló ra ngoài khẩy tàn thuốc.
Đôi mày thanh tú của Khương Nghênh chau lại.
“Tôi cứ nghĩ là quan hệ giữa anh và ông rất tốt.”
Châu Dị rút điều thuốc đang ngậm trên môi.
“Đối với ông cụ mà nói, ai có thủ đoạn trên thương trường phù hợp với ông ấy hơn thì ông ấy sẽ thích người đó hơn.
Khương Nghênh không phản bác.
“Đúng vậy.”
Ông già thành tinh rồi, Châu Dị nhận thức về ông cụ Châu rất chính xác.
Sống đến tuổi của ông cụ Châu rồi, chỉ cần có dòng máu của họ Châu, chỉ cần có thể dẫn dắt họ Châu bước lên đỉnh tiền phong khác, rốt cuộc là con chính thức hay con tư sinh đều chẳng sao cả.
Nếu Châu Dị không phải là người có thủ đoạn trong thương trường, có lẽ cũng không thể lọt vào mắt của ông cụ Châu.
Lúc này Khương Nghênh chợt cảm thấy có đôi chút đồng cảm với anh.
Trưởng bối thiên vị cưng chiều gì gì, rồi máu huyết cái gì gì thì đều là giả trong hào môn thế gia.
Khương Nghênh dứt lời, hai người chìm vào trong im lặng.
Qua khoảng nửa tiếng, tuyết bay bay ngoài cửa sổ.
Châu Dị cắn lệch điếu thuốc nhìn tuyết bay, đôi môi mấp máy.
“Tuyết rơi rồi, có lẽ không còn cách nào về được.”
Khương Nghênh.
“Ở gần đây có khách sạn không?”
Châu Dị:
“Có, phải đi từ đây xuống, vào trong khu phố đông người.”
Nhìn tuyết rơi qua cửa sổ càng lúc làng nặng, Khương Nghênh nói:
“Vậy giờ chúng ta xuống đi. Nếu không lát nữa tuyết to hơn e là khó đi.”
Châu Dị rút tàn thuốc khỏi môi rồi búng bay, và xoay vô lăng chuyển hướng.
Xe dần dần chuyển bánh, điện thoại trong túi Khương Nghênh rung lên.
Khương Nghênh móc điện thoại ra nhìn màn hình, nhận được tin nhắn của Kinh Nguyên: Hôm nay cô không về sao?
Khương Nghênh nhắn trả lời: Tôi không về nữa.
Kinh Nguyên: Là chuyện của công ty sao?
Khương Nghênh: Chuyện riêng.
Khương Nghênh nhắn tin đi, Kinh Nguyên mãi lâu chẳng trả lời lại. Phải hơn một phút, Khương Nghênh nghĩ đối phương không trả lời thì Kinh Nguyên mới nhắn lại: Vậy tôi nấu cơm giúp cô.
Ngón tay đang trên màn hình điện thoại khựng lại, rồi cô trả lời hai chữ: Cảm ơn.
Khương Nghênh nhắn tin xong, đang định đút điện thoại vào túi, thì gặp ngay ánh mắt đen của Châu Dị.
Khương Nghênh nói nhỏ:
“Là Kinh Nguyên.”
Châu Dị cười nửa miệng.
“Cậu ta thích em?”
Khương Nghênh chau mày.
“Không phải.”
Châu Dị cười cười không nói nữa.
Hôm nay xem như là một ngày hòa thuận nhất giữa Khương Nghênh và Châu Dịch kể từ lúc kết hôn.
Không gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, cũng không cố tình đề phòng.
Sau một tiếng, xe đến khu đô hội trong ngoại ô.
Châu Dị lái xe chạy một vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa một khách sạn.
“Vào đây đi. Vùng này chỉ có khách sạn này ổn một chút.”
Khương Nghênh ló đầu ra cửa sổ nhìn rồi đáp.
“Ừ.”
Khương Nghênh thực ra chẳng mấy có yêu cầu đối với chỗ ngủ, chỉ cần sạch sẽ gọn gàng, có một chiếc giường thoải mái là được.
Châu Dị đậu xe xong, rồi với Khương Nghênh lần lượt xuống xe, hai người bước vào sảnh khách sạn, đến chỗ tiếp tân.
Tiếp tân vốn đang cúi đầu xem di động, ngẩng đẩu lên thấy Châu Dị thì đỏ mặt. Rồi đứng lên khỏi ghế, lắp bắp nói.
“Chào… chào anh.”
Năng lực khôi phục của Châu Dị khá lớn. Từ chùa chạy đến khách sạn, một giờ chạy xe đã khiến anh trông như chẳng có việc gì.
Có khi đây chính là thế giới của người trưởng thành. Lòng có buồn đến thế nào thì bên ngoài đều nhẫn nhịn.
Châu Dị móc ví tiền trên người, rút ra chứng minh thư của mình đưa cho tiếp tân. Cười phóng đãng.
“Thuê phòng.”
Tiếp tân.
“Phòng qua đêm hay theo giờ?”
Châu Dị hạ giọng.
“Qua đêm.”
Tiếp tân nhìn Châu Dị, rồi quay sang nhìn Khương Nghênh.
“Hai người đi cùng phải không? Cả hai đều cần đăng ký chứng minh thư.”
Khương Nghênh nghe nói, bèn rút ví mang theo người lấy chứng minh thư đưa cho tiếp tân và nói.
“Hai phòng.”
Khương Nghênh dứt lời, tiếp tân thấy hơi kỳ lạ, bèn nói tiếp.
“Hai người trả thẻ hay tiền mặt?”
Khương Nghênh:
“Cà thẻ.”
Khương Nghênh nói xong, lấy thẻ từ trong túi xách chuẩn bị thanh toán, Châu Dị đưa tay chặn lại, rồi rút thẻ ngân hàng của mình ra.
“Cà của tôi, không có mật khẩu.”
Tiếp tân xấu hổ cười đón lấy. Sau khi quét thẻ xong thì đăng ký, rồi đưa lại chứng minh thư và hai thẻ phòng cho hai người.
Khương Nghênh nhận lấy chứng minh thư của mình, rồi lại lấy một thẻ phòng xoay người đi đến chỗ thang máy.
Châu Dị nhìn theo bóng lưng cô, cười bỡn cợt. Anh cầm đồ của mình đi theo.
Bước vào thang máy, Châu Dị tay cầm thẻ xoay xoay, rồi cười nhìn Khương Nghênh.
“Thuê hai phòng lãng phí bao nhiêu.”
Khương Nghênh dựa vào tường trong thang máy, chớp mắt trả lời.
“Lát nữa tôi chuyển lại tiền phòng cho anh.”
Châu Dị hơi đổ người về trước muốn kề sát cô, Khương Nghênh tay cầm thẻ phòng đẩy vào ngực anh.
“Châu Dị, tôi rất cảm ơn anh chuyện dì út.”
Châu Dị mặc cho Khương Nghênh đẩy ra sau, cả người tựa vào góc thang máy. Cười trêu ghẹo.
“Rồi sao nữa?”
Khương Nghênh:
“Tôi muốn biết, anh muốn trả thù nhà họ Châu sao?”
Châu Dị cười đểu cáng.
“Em đoán xem.”
Khương Nghênh nói:
“Nếu phải, tôi muốn hợp tác với anh. Nếu không phải thì anh xem như tôi chưa nói.”