Xem xong tin nhắn, ánh mắt Châu Dị lạnh băng, vài giây sau trên mặt nở nụ cười trào phúng.

Mong anh hạnh phúc?

À, quả nhiên là ăn chay niệm Phật nhiều rồi, nên bắt đầu từ bi rồi.

Châu Dị cúi đầu nhìn vào tên người gửi tin, đôi môi mỏng cong lên, nụ cười trào phúng trên gương mặt càng rõ nét hơn.

Có ai mà lưu tên mẹ mình là “sư thái”?

Đêm khuya tĩnh lặng, Châu Dị đứng ở cánh cửa một góc khách sạn hút thuốc, cho đến khi nỗi u uất trong lòng dần dần tan biến anh mới mở điện thoại nhắn tin cho Khương Nghênh: Nghênh Nghênh, ngủ chưa?

Đương nhiên Khương Nghênh vẫn chưa ngủ, nhưng cô không trả lờI tin nhắn của Châu Dị.

Lúc này, Khương Nghênh vừa tắm xong, bước ra khỏi nhà tắm. Mang đầu tóc ướt ngồi trên đầu giường nhắn tin với Khúc Tích và Thường Bác.

Khúc Tích nói mình dạo này đang có mối làm ăn lớn, e là sắp thành phú bà rồi.

Thường Bác nói dạo này anh lại nhận được vai nam thứ n, chửi bới công ty chẳng có mắt nhìn.

Khương Nghênh xem tin nhắn của hai người nhoẻn miệng cười, không kìm chế được mà bật thành tiếng.

 Khúc Tích: Nghênh Nghênh, khi nào bồ giúp tôi bắt cầu với lại nghệ sĩ công ty bồ đi. Giờ cạnh tranh trong ngành của tôi lợi hại lắm, ai cũng cần sao mặt để tăng độ phổ biến.

Khương Nghênh trả lời: Tôi cũng đâu có thân với họ.

Khúc Tích: Dù gì bồ cũng là trưởng phòng truyền thông, bình thường họ chẳng lấy lòng bồ à.

Khương Nghênh suy nghĩ một hồi rồi trả lời rất nghiêm túc: Đúng là không.

Khúc Tích cầm di động tức anh ách bảo Khương Nghênh kém cỏi. Chẳng biết lợi dụng quan hệ.

Ba người nói chuyện phiếm vài câu rồi chuyển đề tài sang Tô Dĩnh.

Khúc Tích và Thường Bác đều ngại ngùng không nói thẳng, mà lắp bắp nửa ngày mới hỏi: Nghênh Nghênh, có biết vết thương của dì út là ai gây ra không?

Chuyện giữa Châu Gia và Khương Nghênh thì người khác không biết, nhưng Khúc Tích và Thường Bác lại rất rõ.

Vẻ ngoài là quan hệ giữa người tài trợ và người nhận tài trợ, nhưng thực ra không phải vậy.

Khương Nghênh thấy tin nhắn của hai người không trả lời ngay mà mãi một lúc sau mới trả lời: Vẫn đang điều tra.

Thường Bác: Nghênh Nghênh, có gì cần hai tụi tôi thì bồ cứ nói.

Khúc Tích: Vì bạn bè, tôi có thể giúp đâm dao.

Khương Nghênh cười: Xương sườn bồ hẹp lắm, đừng đâm.

Ba người nói chuyện linh tinh một hồi, Khương Nghênh sấy khô tóc rồi lên giường nghỉ ngơi. Đang ngủ nửa tỉnh nửa mê thì trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng Châu Dị về nhà Châu Gia.

 Nho nhã, cẩn trọng, nhút nhát.

Lúc đó khi ăn cơm, Châu Dị luôn vô cùng dè dặt, sợ người khác bỏ rơi mình, thường ăn không no.

Khi đó cô vẫn chưa biết sự liên quan giữ cái chết của cha mẹ cô với nhà họ Châu. Cô tội nghiệp anh, thường hay giấu đồ cho anh ăn.

Có qua có lại thế là hai người trở nên thân thuộc hơn.

Bây giờ nghĩ lại, hình như quan hệ giữa hai người lúc đó rất tốt.

Nhưng rồi tại sao cuối cùng lại như người xa lạ?

Là khi cô biết nhà họ Châu có liên quan đến cái chết của bố mẹ cô nên cố tình xa lánh anh?

Hay là sau này tính tình anh thay đổi, nên chủ động vạch rõ giới tuyến với cô?

Lâu quá rồi nên cô không còn nhớ rõ.

Khương Nghênh ngủ một giấc cho đến sáng hôm sau. Trong lúc đó Châu Dị gọi cho cô hai lần, cô chuyển sang chế độ im lặng nên không nghe.

Thức dậy tắm rửa, Khương Nghênh chủ động đến cửa phòng Châu Dị gõ cửa.

 Sau khi gõ cửa vài bận, Châu Dị mặc một chiếc áo ngủ bước ra mở cửa. Đầu tóc rối bời, tựa vào khung cửa nhìn cô cười đểu.
“Em ngủ dậy rồi?”

Khương Nghênh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, hỏi hờ hững.
“Mấy giờ đi?”

Châu Dị cười, nụ cười vô cùng phóng túng.
“Em muốn mấy giờ đi?”

Khương Nghênh:
“Bây giờ.”

Khương Nghênh nói xong, nhìn sang Châu Dị.

Chiếc áo ngủ trên người Châu Dị lỏng lẻo, rồi thêm đôi mắt hoa đào lúc nào cũng như câu hồn người ta, Khương Nghênh không khỏi khép hờ mắt.
“Châu dị, anh có thể dè dặt một chút không? Đừng có quá…”

Châu Dị:
“Quá cái gì?”

Khương Nghênh: “Buông thả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play