Biểu Muội Dùng Thực Lực Giả Thần Giả Quỷ Để Trở Thành Quốc Sư

Chương 4


2 tháng

trướctiếp

Ninh Khanh chắp tay trước bức họa của Sư Phỉ Phỉ, chuẩn bị thắp nến trên đèn cầy thì nghe thấy tiếng gọi của Vân Chi từ ngoài cửa, báo rằng trời sắp mưa.

Ninh Khanh đành tạm dừng, bước ra ngoài cửa, quả nhiên bầu trời đã dần tối sầm, mây đen cuộn trào, cơn mưa lớn sắp đến.

Vân Chi đứng ở cuối con đường lát đá, vẫy tay với cô, tò mò hỏi: "Tiểu thư, sao người lại đến đây một mình?"

Ninh Khanh mỉm cười lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đi dạo một chút."

Vân Chi không phải người hay nói, nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, cầm ô đi cùng Ninh Khanh trở về phòng sau.

Lúc rời khỏi, Ninh Khanh lại quay đầu nhìn về phòng tây sương một lần nữa, nghĩ đợi đến tối mọi người đã ngủ, cô sẽ lẻn qua đó một mình.

Trở lại sân nhỏ phía sau, Vân Chi đi vào bếp chuẩn bị bữa tối, Ninh Khanh cũng muốn giúp đỡ, nhưng thật sự không giỏi trong lĩnh vực này, còn không bằng Ninh Noãn thuần thục, cuối cùng bị Vân Chi đẩy ra ngoài.

Không có việc gì làm, cô bắt đầu chơi với cây lê già trong sân. Diệt trừ sâu bọ, làm sạch rêu, cắt bỏ cành khô, và sau đó phun thuốc diệt côn trùng một lần nữa.

Không lâu sau khi cô làm xong, Vân Chi đã chuẩn bị xong bữa tối.

Rau hẹ xào, cháo loãng và bánh bao, đơn giản và thanh đạm, không có thịt cá, thậm chí lượng dầu trong món ăn cũng ít đến đáng thương, Ninh Khanh chỉ ăn no được nửa bụng.

Nhà không có tiền, thậm chí không dùng nổi nến, đèn dầu được thắp lên một lúc, mọi người vệ sinh cá nhân đơn giản sau đó đi ngủ.

Do Ninh Bái có vấn đề về trí tuệ, Vân Chi luôn phải ở bên cạnh cậu nhóc, hai người ngủ trong phòng bên trái, còn Ninh Khanh ngủ cùng Ninh Noãn.

Ninh Khanh nằm nghiêng, khuỷu tay tựa đầu, bên ngoài tối đen như mực cùng cơn mưa xối xả, sấm chớp xé toạc bầu trời đêm, mang theo chút ánh sáng.

Cô lặng lẽ nhìn vào cánh cửa cũ kỹ, cho đến khi nghe thấy tiếng ngáy nhỏ mơ màng của cô bé bên cạnh, cô mới từ từ ngồi dậy.

Mặc quần áo, cầm ô, nhấc chiếc đèn lồng hỏng duy nhất, cô yên lặng ra khỏi phòng.

Mưa to như trút, Ninh Khanh đi rất chậm, cô không vội, bây giờ đã qua nửa canh Hợi, đến khi Vân Chi và những người khác thức dậy vào sáng mai, khoảng năm giờ đồng hồ.

Có bức tranh làm trung gian, tốc độ thời gian giữa các không gian khác nhau không giống nhau, hai năm ở bên kia tương đương với một giờ ở đây.

Năm giờ, gần mười năm... Thời gian có lẽ đủ, cô cố gắng một chút, biết đâu còn có thể ra sớm hơn.

Cũng vì vậy, cô không thích việc đi vào trong tranh lắm.

Học bất cứ điều gì cũng không phải chỉ trong một sớm một chiều, không nói đến việc đạt đến đỉnh cao, chỉ là để thành thạo một kỹ năng cần lượng thời gian tính bằng năm, nếu thời gian quá dài, tâm trí không đủ vững vàng, có thể quên mất mình là ai.

Ninh Khanh không nhanh không chậm đi đến phòng phía tây, đứng trước bàn thắp nến.

Cô nhắm mắt, chắp tay, chiếc váy dài màu xanh nhạt phất phơ trong gió lạnh thổi qua cửa sổ hỏng.

...

Trên trời như thể có một lỗ thủng, mưa tuôn như dải Ngân Hà đảo lộn, nhưng ngay cả thời tiết khắc nghiệt như vậy cũng không ngăn được những kẻ ác ý, lén lút trèo tường vào.

Dương Tự Lập là một tên lưu manh nổi tiếng ở hẻm mười bốn, thường xuyên ăn cắp vặt, chiếm hời khắp nơi, làm cho mọi người rất chán ghét.

Gần đây, tên du côn ở phía đông chợ, Vương Tam, nhận được một phi vụ lớn, không quên rủ người anh em tốt của mình tham gia, nói rằng sau khi xong việc bạc sẽ chia đôi.

Dương Tự Lập vui mừng khôn xiết, hắn mua hai bình rượu cùng Vương Tam uống đến thống khoái.

Ngủ một giấc, đoán thời gian đã đến, cả hai mặc áo mưa, lẻn vào căn nhà cũ này trong mưa tối.

Vương Tam dựa vào tường, dặn dò: “Người ở trong nhà này là Biểu tiểu thư bị Tuyên Bình Hầu phủ đuổi đi. Chủ nhân đã nói, chúng ta muốn làm gì thì làm, dù sao cũng phải cho nàng ta một bài học khó quên.”

Nói xong, hắn ta cười khẩy hai tiếng: “Nghe nói nàng ta đẹp lắm đấy.”

Lời nói này đã không thể rõ ràng hơn, Dương Tự Lập sững sờ một chút, hắn ta không lá gan không lớn, thường chỉ trộm vặt, chưa bao giờ làm nhục người khác, không khỏi lo lắng nói: “Dù sao cũng là Biểu tiểu thư của Hầu phủ, tâm tư của quý nhân thường khó lường, nếu như…”

Vương Tam cắt ngang lời hắn ta: “Ngươi sợ cái gì, Hầu phủ đã nói không nhận nàng ta nữa. Nếu ngươi không muốn làm thì cứ đi, ban đầu cũng chỉ muốn chia cho ngươi chút tiện nghi thôi, bạc đó ngươi không cần, ta tự mình giữ để cưới vợ.”

Nói đến tiền, Dương Tự Lập do dự một lúc, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn theo Vương Tam.

Sợ bị người khác phát hiện, hai người không mang theo đèn, chỉ có thể dựa vào tia chớp lóe lên không đều để nhìn rõ phía trước.

“Tam ca, chúng ta nên đi hướng nào?”

Vương Tam cũng là lần đầu tiên đến căn nhà này, nhìn quanh, mơ hồ thấy ánh sáng ở phía Tây, chỉ về phía đó nói: “Có ánh sáng, chắc chắn là ở đó, đi thôi, lẻn qua đó.”

Hai người lẻn đến gần tây xương phòng, cúi người nửa ngồi từ hành lang nhỏ dưới mái hiên di chuyển đến bên ngoài cửa sổ hỏng phát ra ánh sáng vàng nhạt của nến.

Gió lớn thổi không ngừng, làm đau mắt người.

Dương Tự Lập xoa mắt, run lên một cái, bất chợt nhớ ra chuyện gì đó, di chuyển khuỷu tay, hỏi: "Tam ca, huynh có biết căn nhà này có ma không?"

Ngôi nhà ma nổi tiếng của Phương gia hẻm 14, Vương Tam tất nhiên biết, liếc mắt nhìn Dương Tự Lập: “Bây giờ nói chuyện này làm gì?"

Dương Tự Lập từ nhỏ sống ở hẻm 14, vẫn còn sợ hãi nơi này, nhìn quanh, thấp giọng nói: "Chúng ta làm xong việc sớm rồi đi sớm, chỗ này quá kỳ quái."

Vương Tam không vui nhìn Dương Tự Lập, quay người, mắt nhìn chằm chằm vào lỗ thủng trên giấy cửa sổ.

Đối diện với ánh mắt của Vương Tam và Dương Tự Lập là ngọn nến trên bàn, lửa chập chờn, phát ra ánh sáng, quay sang phải, một bóng dáng màu xanh trắng với mái tóc dài rối bời xuất hiện trong tầm mắt.

Áo tóc bay múa, ánh lửa chập chờn, gió lạnh thổi vi vu, mưa lạnh u uất.

Bóng người ấy đi thẳng về phía trước, thân hình đi xuyên qua bàn, một bước chân dường như bước vào trong tường, cả nửa người đã biến mất không dấu vết.

Chứng kiến cảnh tượng này, Vương Tam và Dương Tự Lập đều giật mình, cùng nhớ đến những truyền thuyết về ngôi nhà của Phương gia này, không khỏi hít một hơi lạnh, da gà nổi lên, lông tơ dựng đứng, lạnh hết sống lưng.

Ninh Khanh đã đi vào trong bức tranh, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng mưa lớn bên ngoài cửa sổ có vẻ như lẫn lộn với tiếng động nhỏ, phản xạ kêu lên một tiếng, quay đầu lại.

Đúng lúc này, gió lớn thổi vào, bất ngờ, ngọn nến tắt ngóm, hai người Vương và Dương chỉ kịp thấy dưới ánh sáng mờ mờ... một nửa khuôn mặt trắng bệch đáng sợ.

Kết hợp với gió lạnh và mưa kỳ quái, cảnh tượng càng thêm đáng sợ.

Hai đại nam nhân bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi mất tiếng, cổ cứng đờ, không hẹn mà liếc mắt nhìn nhau.

Cây khô dưới bậc thềm phản chiếu bóng đổ, trong mưa như đang giương nanh múa vuốt, cỏ khô bị gió cuốn lên cành cây đung đưa, như lá cờ triệu hồn trên đường đến suối vàng, bóng tối rơi trên người, lạnh lẽo và rùng rợn.

Dưới ánh chớp của sấm sét, hai người phản ứng lại không còn nhớ nhiệm vụ của mình, vừa chạy vừa dùng cả tay chân bò ra ngoài, trong bóng tối không biết đã đụng phải bao nhiêu bức tường và cây cối, ngã nhào không biết bao nhiêu lần.

“Có ma... có ma ah!”

“Cứu mạng! Cứu mạng...”

Tiếng kêu cầu cứu hoảng loạn bị mưa xối xả đánh tan tành, chuột nhỏ co ro ở góc tường kêu chít chít hai tiếng, rồi nhanh như chớp chui vào cái hang mới đào.

Dương Tự Lập và Vương Tam như chuột thấy mèo, vừa chạy vừa ướt đẫm mồ hôi, vấp ngã ba bước một lần chạy trở về ngôi nhà nhỏ xập xệ của Dương gia, chen chúc trên giường gỗ cũ kỹ, ôm nhau run rẩy dưới chăn, cầu nguyện các vị thần Phật phù hộ.

Ninh Khanh không hề biết chuyện này, lúc đó ngọn nến tắt quá nhanh, cô quay đầu chỉ thấy một tia chớp xẻ nền trời đêm, không thấy gì khác, chỉ tưởng là tiếng động do chuột chạy trốn gây ra, suy nghĩ một chút rồi cũng quên mất.

Bước qua bức tranh, ánh sáng dần thay đổi, khiến đôi mắt cô hơi nheo lại, mất thời gian gần nửa nén hương mới lấy lại được tầm nhìn.

Chậm rãi mở mắt.

Trước mặt là một con đường nhỏ lát đá xanh, bên cạnh là một ngôi nhà gỗ nhỏ, trước nhà trồng liễu, cành lá lay động, bông phấn bay lả tả, có lẽ bây giờ là mùa xuân tháng ba hoặc tháng tư.

Ninh Khanh giơ tay che ánh nắng chói chang, nhìn về phía biển hiệu gỗ dưới mái hiên, tấm biển đã phai màu và mục nát ở các góc do nắng mưa, chữ “Sư Gia Y Quán” trên đó cũng không còn rõ nét như xưa.

“Đây không phải là nữ đồ đệ mới của Sư gia sao? Họ Ninh phải không, sao lại đứng dưới nắng mà mơ màng thế này?”

Người phụ nữ hơi mập, cười toe toét, gạt tấm vải hoa xanh che giỏ tre trên cổ tay, lấy ra hai búp măng tươi, nhét vào lòng Ninh Khanh, nói: “Đúng lúc đấy, mang cái này về cho sư phụ của cô, tối nay thêm món ăn.”

Nàng thân thiện và quen thuộc đến mức Ninh Khanh cũng không cảm thấy lạ lẫm.

Cô xuyên vào bức họa của Sư Phỉ Phỉ, còn mang theo mũi tên sư đồ. Khi cô đến, cô là đệ tử của Sư Phỉ Phỉ, không ai điều tra cô từ đâu đến, trước đây làm gì.

Trong không gian và thời gian này, cô chỉ có một danh tính là "đệ tử của Sư Phỉ Phỉ".

"Ninh cô nương? Ninh cô nương?"

Ninh Khanh trở lại thực tại, ôm măng non cảm ơn.

Người phụ nữ vẫy tay, nói thêm vài lời rồi mới trở về nhà mình, vừa đi được vài bước thì tay áo bị ai đó kéo lại.

Nàng ngạc nhiên quay lại, Ninh Khanh mỉm cười với nàng rồi, hỏi: "Ta đứng dưới nắng một lúc, đầu óc hơi mơ hồ, xin hỏi đại nương, bây giờ là năm nào rồi?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp