Douma x Kotoha ( Trọng Sinh )

chương 5.2


1 tháng

trướctiếp

- " Hát xìiii " 

Tiếng hắt hơi của người quét dọn phá tan màn đêm yên tĩnh 

- " Nhỏ tiếng thôi , khiến giáo chủ thức giấc là không hay đâu " 

Một người khác đang quét dọn ở kế bên lên tiếng khẽ nhắc nhở 

- " Tôi xin lỗi , nhưng trời lạnh quá " 

Người kia xoa xoa mũi nói 

- " Năm nay tuyết rơi sớm quá , bây giờ cũng chỉ mới giữa tháng chín " 

Người kế bên nói 

- " Phải đó , lại còn lạnh hơn mọi năm nữa chứ " 

Người kia vừa quét quét tuyết vừa lầm bầm 

- " Hai người các ngươi ... " 

Giọng Douma vang lên khiến cho cả hai giật nảy mình 

- " Giáo chủ !!?? ... Chúng ... Chúng ... Chúng tôi xin lỗi vì đã khiến ngài thức giấc ạ " 

Cả hai vội vàng cúi đầu xin lỗi 

- “ Đổi chậu sưởi trong phòng này đi , lửa sắp tắt hết rồi ”

Hắn ra lệnh , giọng hắn rất khẽ nhưng vẫn đủ để nghe 

- " Vâng ạ " 

Cả hai vội vàng chạy đi 

Douma quay trở vào trong phòng , nhìn người đang sợ hắn đến run rẩy nhưng vẫn giả vờ nhắm mắt ngủ kia trên môi thoáng qua một nụ cười 

- " Chậu sưởi sắp tắt cũng không biết gọi người đổi , thật ngốc " 

Hắn lẩm bẩm , bước đến chỗ của Kotoha , ngồi xuống , một tay chống cằm , tay còn lại thì vân vê lọn tóc của cô 

Kotoha vô thức siết chặt góc chăn , cô không dám cử động , sợ Douma sẽ phát hiện 

Cô vừa ngủ dậy lúc nãy , nhìn thoáng qua bên ngoài không thấy hắn , lại thấy chỗ này rất ít bị để ý , định nhân cơ hội này để rời đi , không nghĩ đến vừa hé cửa lần nữa đã nhìn thấy hắn đi đến 

Kotoha hốt hoảng vội trở lại trong chăn , giả vờ ngủ tiếp , cô đang đợi hắn trở về phòng thì sẽ rời đi mà không biết rằng hắn vốn không hề có ý định rời phòng 

- " Cộc cộc , Cạch " 

Tiếng gõ cửa vang lên 

Theo sau đó là tiếng mở cửa 

- " Ngài Douma , chúng tôi mang chậu sưởi đến ạ " 

Một người khẽ lên tiếng 

Douma không quay người lại mà chỉ gật gật đầu , ý bảo mang vào đi 

Hai người kia nhanh nhẹn mang chậu sưởi vào , nhẹ nhàng đặt xuống , sau đó lại mang chậu sưởi đã tắt ra 

- " Ngài còn gì dặn dò không ạ ? " 

Một trong số hai người khẽ hỏi 

- " Mang thêm cho ta một bộ chăn đệm và trà bánh , bánh thì mang loại nào mềm mềm ấy , đem càng nhiều càng tốt " 

Hắn nhẹ giọng nói

Bàn tay lúc này nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt của Kotoha 

- " Vâng ạ " 

- " Còn nữa " Hắn đột nhiên lên tiếng 

- " Ngài vẫn còn việc gì ạ ? " 

- " Ngươi báo với người giám sát , trong hai ngày tới ta sẽ nghỉ ngơi ở phòng này và không gặp tín đồ , bảo hắn nếu có việc gì cứ đến trước phòng này mà bẩm báo " 

- " Vâng ạ " 

- " Ngươi ... " 

- " Dạ " 

- " Qua bên kia kéo cửa sổ ra thêm một chút đi , cô ấy đang mang thai , không thể hít khói than " 

- " Dạ " 

Người kia nghe thấy thế thì nhanh chân chạy đến , đẩy cửa sổ ra thêm một chút 

 - " Đi đi , hai ngày tới không cần sang dọn dẹp đâu " 

Douma ném cho mỗi người một xâu tiền nói 

Cả hai nhìn thấy tiền thì rối rít cảm ơn rồi vội vàng đi lấy những thứ mà hắn dặn dò 

Không gian lại trở nên yên tĩnh 

Douma vẫn không dừng động tác , hắn vẫn giữ nguyên tư thế , tay vẫn vuốt ve khuôn mặt Kotoha 

Kotoha bị bàn tay kia sờ đến sởn gai ốc cả người , nếu lúc này có một điều ước thì cô xin ước rằng bản thân quay trở lại ngày hôm ấy , cô nhất định sẽ chạy thật nhanh , tìm bừa một bụi cây nào đấy mà trốn rồi ngất xỉu 

- " Nếu khi ấy cố gắng thêm một chút nữa thì quá tốt rồi " 

Cô thầm nghĩ , trong lòng tiếc nuối không thôi 

Tên kia hai ngày tới sẽ ở lì trong phòng thì cô trốn đi kiểu gì cơ chứ 

Càng nghĩ càng cảm thấy bế tắc nên Kotoha không nhận ra rằng mình vừa trở người 

Khi nhận thức được thì cả người cô đã cứng đơ vì sợ 

Hành động của Douma cũng hơi khựng lại 

Nhưng hắn cũng không có động thái gì , chỉ nghĩ cô đã thật sự ngủ nên thu tay về 

Vừa xoay người thì chăn nệm và bánh cũng được mang đến 

Sau khi đã bài trí ổn thỏa thì hai người kia liền rời đi 

- " Cạch " 

Tiếng đóng cửa vang lên 

Ngay sau đó Kotoha liền bị Douma bế lên 

Cô ngây người , suýt theo quán tính đẩy hắn rồi vùng ra nhưng chợt nhớ bản thân đang mang thai , làm như thế sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ nên đành nín nhịn 

Thật ra thì Douma không làm gì quá đáng cả , hắn chỉ muốn chuyển Kotoha sang đệm rộng và ấm hơn thôi , nhìn cánh tay theo quán tính đưa lên rồi lại hạ xuống của cô thì hắn liền biết cô chưa ngủ 

Nhưng hắn vẫn vờ như không thấy , nhẹ nhàng đặt cô xuống , kéo chăn đắp cho cô 

Sau đó 

Vươn tay lấy chiếc gối mà Kotoha vừa nằm 

Đặt xuống 

Rất tự nhiên mà nằm xuống 

Ngay kế bên cô 

 

 

 

 

 

  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp