Vợ bầu ngốc ngếch của thái tử gia Bắc Kinh <<3/4>>
Nguồn: Zhihu
Chuyển ngữ: Vịt Con Xấu Xí
Đề cử: Tô Mộc Di
Tác giả: 红粥
****🌸🌸🌸****
“Đáng yêu cái gì, một củ khoai tây nhỏ thích tham gia náo nhiệt.”
Anh gọi tôi: “Tiểu Khoai Tây, đi thôi!”
"Này!" Lúc đó tôi đã tức giận.
“Anh mới là khoai tây nhỏ!”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, anh mặc quần áo chơi bóng lộ ra cánh tay gầy gò nhưng chắc nịch, cơ bụng rõ ràng.
Anh đang đeo một chiếc ba lô màu đen trên vai, còn rất cao.
Ánh mặt trời lặn chiếu sáng khuôn mặt anh, khuôn mặt anh đẹp trai đến mức trông có vẻ không thật.
Mí mắt một mí của anh hơi cụp xuống, anh chợt mỉm cười với tôi.
Tim tôi bỗng nhiên lỡ mất nửa nhịp.
À, tôi đã lên kế hoạch tối nay và thấy anh chàng này có chút đẹp trai.
Chỉ một chút thôi.
6.
Ai biết được.
Số phận lại kỳ diệu như vậy.
Vài năm sau, Lục Trạm trở thành chồng tôi.
Tại biệt thự nhà họ Lục.
“Anh còn nhớ cô gái Tống Thiến kia không? Em chỉ biết Thiên Dương sống ở chỗ này, nhưng không biết nhà này là của Tống Thiến mua cho anh ta. ”
“Tống Thiến nào?”
Lục Trạm cẩn thận đỡ tôi ngồi xuống sô pha trong phòng ngủ, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh không nhớ.”
Cũng không biết là anh không nhớ thật, hay giả bộ không nhớ.
Tôi tặc lưỡi, thực sự muốn ghé vào tai anh nói.
"Đó là Tống Thiến, người đã thắp nến tỏ tình với anh dưới ký túc xá nam năm xưa!"
Tuy nhiên, tôi không có cái gan chó kia.
Lục Trạm, an ủi tôi, hãy thư giãn và thoải mái đi, chuyện này kết thúc lâu rồi.
Những người cần thông báo đều đã thông báo.
Tôi: “…………”
“Không hổ là bá tổng.”
Tôi dựng thẳng lên ngón tay cái.
Lục Trạm bổ sung: “Để đề phòng, anh phái thêm mấy vệ sĩ trực dưới lầu, em cũng sắp sinh rồi, anh sẽ tạm thời nghỉ việc, ở nhà chăm sóc em."
“À, vậy thì không cần đâu?”
Tôi khiếp sợ quay đầu.
Anh không ở nhà, em vẫn có thể ra ngoài ăn dưa.
Anh ở nhà, em làm sao đi ăn dưa?
Cuộc sống như vậy đã đủ nhàm chán rồi.
Lục Trạm hoàn toàn không để ý đến chút cảm xúc nhỏ nhoi mà tôi bộc lộ, khóe mắt anh tràn ra ý cười.
“Đúng vậy, là một người chồng có trách nhiệm, anh phải chăm sóc vợ con mình.”
Tôi có cảm giác như anh ấy thích nghi với vai trò làm bố nhanh hơn tôi.
Kể từ khi chúng tôi kết hôn, bá tổng lạnh lùng đã bớt xa cách và hay cười hơn.
Tôi thậm chí không thể hiểu anh ấy nữa.
Bá tổng hay thay đổi vòng tay qua eo tôi từ phía sau và chạm vào cái bụng nhô ra của tôi, giọng anh nhỏ nhẹ dịu dàng hỏi.
“Hôm nay đứa bé thế nào? Có làm em khó chịu không?”
Tôi nhìn ra ngoài và lơ đãng nói: “Không có.”
Anh ấy thuận theo hướng nhìn của tôi nhìn qua, lúc này mới nhận ra có điều gì đó không ổn, hơi nhíu mày.
“Em đang nhìn cái gì?”
Tôi chợt hưng phấn: “Hai con chó đánh nhau.”
1
Lục Trạm nhướng mày: “Ở đâu? Xa như vậy mà em cũng thấy được?”
Nói đến cái này tôi liền lên tinh thần, giọng điệu chắc chắn
“Anh xem đi, chú Vương sắp ra rồi.”
Lục Trạm khó hiểu: “Chú Vương nào?”
Tôi: "là người hàng xóm kế bên, trong nhà chú ấy lập nghiệp bằng việc kinh doanh lá trà. Anh nhìn đi, con chó beagle đen đó là của gia đình chú ấy, hôm đó chú ấy có đưa nó về quê chơi vài ngày, không bao lâu liền quen một chú chó cái, em nói anh nghe, chú cho săn kia, ánh mắt rất không trong sáng.”
Tôi phân tích cho anh một cách kỹ lưỡng.
"Anh biết không con chó săn kia có trứng trứng rất lớn, thời gian rồi còn muốn kiếm thêm bạn gái, là một cái hoa tâm chó, hiện tại anh trai giàu có của bạn gái xinh đẹp đến tìm nó đánh nhau, à, đó là con chó xù của chị Vương ở khu B, hai con chó đều muốn kết hôn,”
Lục Trạm: “...”
“Anh lại đây.”
Tôi bắt tay anh, rất phấn khích.
“Chồng, chúng ta đi xem một chút đi.”
Lục Trạm bất đắc dĩ thở dài: “Chó đánh nhau người cũng đi? Em còn đang mang thai, còn muốn tham gia náo nhiệt cái gì.”
Tôi cố gắng hết sức làm ra vẻ nũng nịu: “Chồng yêu, anh đi cùng em đi mà.”
Thái độ của anh vô cùng kiên quyết: “Ngủ đi.”
Anh đặt tôi lên giường rồi ôm tôi vào lòng.
10 phút sau.
Tôi: “Chồng”
Lục Trạm: “Ngủ đi.”
Tôi: “Chồng~”
Lục Trạm: “…………”
1 phút sau.
Tôi nghe thấy anh nghiến răng: “Đi thôi.”
"Một lần cuối cùng, Lạc Hoan Hoan!"
Trời vừa mưa, Lục Trạm nắm tay tôi.
Cảnh cáo: “Đi cẩn thận, chỉ nhìn một chút, không được đến gần.”
“Vâng.”
Đến.
Tất cả những người hàng xóm trong biệt thự, các cô, các chú đều đong đưa quạt hương bồ chậm rãi đi tới.
Một người dì quàng khăn, nhiệt tình nắm tay tôi và gọi tên tôi.
"Mọi người, tổ trưởng tổ tình báo tới rồi, mau tránh sang một bên. Tổ trưởng, cháu hôm nay ăn dưa vậy mà đến muộn, bây giờ mới đến, nhìn này, mọi người đều không quen. "
Tôi: “…………”
Ở nhà dưỡng thai quá chán nên tôi thường xuyên trò chuyện với các cô chú ở tầng dưới.
Vì hay truyền tin cùng các cô dì chú bác nên nổi tiếng cả xóm, lại còn thích buôn chuyện nên được bầu làm đội trưởng đội tình báo.
Lục Trạm nghe vậy liền cụp mắt xuống nhìn tôi.
Giọng tôi run lên vì xấu hổ.
“Em………”
Tôi vung nồi và phủ nhận nó.
“Bác nói cái gì vậy, đội trưởng tình báo cái gì, cháu chính là ra ngoài đi dạo tiêu cơm một chút.”
Mấy cô dì chú bác lợi dụng tình thế vây quanh tôi nói chuyện.
Chỉ trong vài lời, đã có nhiều người bị oanh tạc.
Người đó như thế này, người kia như thế nọ.
Nói chuyện hồi lâu, một người dì khác chú ý đến Lục Trạm, bà nhìn anh chàng đẹp trai nở nụ cười trên mặt hỏi: “Anh chàng đẹp trai này là ai?”
“Tôi………”
Lục Trạm lễ phép gật đầu, nắm tay tôi, vô cùng nghe lời.
“Chào dì, tôi là chồng của cô ấy.”
Người cô kêu lên: “Hả, anh là chồng của Hoan Hoan à?”
Bà dì chỉ tay vào tôi: “Nhưng không phải con nói chồng con đã chết, con là góa phụ sao? Còn nói các dì để ý giúp con, nếu có tiểu thịt tươi nào thì liền giới thiệu cho con sao?”
Lục Trạm nghe được lời này sắc mặt tối sầm, anh tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Lạc Hoan Hoan!”
Tôi lâm trận đã chếc.
Có vẻ như người vẫn còn ở đó nhưng thực ra người đã đi được một lúc rồi.
Tôi nhìn anh, muốn cãi lại, nhưng bụng đột nhiên đau nhói.
“Chồng!”
Tôi đau đến nỗi trán đổ mồ hôi.
“Làm sao vậy?”
Lục Trạm bị dọa sợ, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi có phải anh quá lớn tiếng, làm em sợ.”
Trên thực tế, anh có thể làm điều đó.
Tôi chỉ vào bụng mình và cảm thấy đau đến mức gần như lên cơn co giật.
“Chồng ơi, em nghĩ em sắp sinh rồi!”
“Cái gì?”
Mọi người xung quanh đều sợ hãi.
Mọi người: “Con bé này người đều sắp sinh tới nơi, còn chạy đến ăn dưa?”
Cuối cùng, chó đánh nhau, người gọi 115 xe cấp cứu chạy tới.
Gà bay chó chạy.
Cứu mạng!
Bà bầu nào ăn dưa đến khi chuyển dạ?
Khi tôi tỉnh dậy thì tôi đã ở trong phòng sinh.
Một bé trai chào đời nặng 3 kí 2 lạng.
Khi tôi mở mắt ra, Lục Trạm yếu ớt nắm lấy tay tôi, trong mắt tràn đầy tia máu.
Trong ánh mắt lóe lên những tia lo lắng.
Nhìn anh rất mệt mỏi.
Trong thời gian tôi ở cữ, anh ấy đã chăm sóc tôi và con.
Anh không khó chịu khi bé khóc đêm, kiên nhẫn dỗ dành và thay tã cho bé.
Dỗ con xong, anh còn phải dỗ tôi ngủ.
Trong nhà tuy có nhiều bảo mẫu nhưng anh lại làm tất cả mọi việc, đích thân chăm sóc tôi, lau người cho tôi.
Đôi khi vết thương lại đau, trông anh ấy còn đau khổ hơn tôi, thường xuyên khóc thầm vào nửa đêm.
Anh ấy, một CEO lớn, đã giúp đỡ tôi từng việc nhỏ nhất như dọn dẹp bưng bô nước tiểu, tôi cảm thấy rất bẩn và không quen.
Tôi kéo tay anh, có chút khó chịu.
“Sao anh không để bảo mẫu làm? em sợ anh sẽ ghét bỏ em.”
Lục Trạm nhìn tôi, âu yếm hôn lên trán tôi, nhìn tôi rồi mỉm cười.
“Em đã là vợ anh rồi, sao anh lại ghét bỏ em? Anh không chăm sóc em thì chăm sóc ai?”
Chỉ một câu nói như vậy đã phá vỡ sự phòng thủ của tôi.
Bạn có thể làm điều đó không? Đột nhiên có một người đối sử với bạn không tiếc thứ gì, rất dễ làm chúng ta yêu thích.
Tôi nhìn anh với những cảm xúc lẫn lộn.
Nước mắt ướt đẫm gối.
Tôi có vẻ thích Lục Trạm.
Cứ như thế, một năm đã trôi qua.
Yêu người cũng như trồng hoa.
Lục Trạm rất quan tâm tới tôi.
Anh ấy để tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn và anh ấy ủng hộ tôi.
Sau khi sinh con, anh sợ tôi sẽ trầm cảm, dễ xúc động.
Anh ấy thường khen tôi xinh đẹp, dễ thương và đôi mắt tôi sáng như sao.
Ngay cả việc tôi thích tham gia các cuộc vui, điều mà trước đây anh ấy rất ghét, anh ấy cũng không còn nói gì nữa.
Anh ấy còn bảo tôi rằng ăn dưa cũng được, miễn là tôi đưa anh ấy đi cùng.
Thật ngớ ngẩn.
(...)