Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 40


2 tháng

trướctiếp

Nếu là bình thường, Chu Cảnh Sâm tất nhiên kiềm chế giữ lễ. Lúc này không hiểu sao, ánh mắt của hắn quỷ thần xui khiến lại rơi xuống chiếc cổ thon thả đến dáng người mảnh mai của người phụ nữ.

Áo xuân hè đều mỏng, dù mặc hai lớp cũng không che được thân hình đầy đặn xinh đẹp của thiếu nữ. Cổ áo gấp có vẻ hơi lỏng lẻo, bởi vì Diệp Giai đang đếm tiền gấp lại, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh tế ở bên trong...

Hàng mi mắt dày run rẩy một cái, Chu Cảnh Sâm kiềm chế rũ tầm mắt xuống.

Đếm hai lần, ba mươi bảy hai sáu xu tiền lẻ hai mươi sáu tiền đồng. Diệp Gia mới hài lòng và khóa rương lại. Nàng ngẩng đầu lên, thấy người bên cạnh giường đang rũ mắt xuống không biết đang nghĩ gì, nhưng Diệp Gia lại nhớ ra một chuyện: "Tướng công, hôm nay chàng lấy đâu ra tiền mua thuốc?"

Giọng nói thanh thúy đột ngột vang lên, mi mắt Chu Cảnh Sâm run rẩy, nâng lên.

Diệp Gia hơi híp mắt lại: "Không phải chàng không có tiền sao?"

Một tay nâng cằm, ngón tay mảnh khảnh để lên rương. Ý tứ chất vấn của câu hỏi này đặc biệt rõ ràng. Chu Cảnh Sâm ngẩng nhìn nàng ngẩng cằm lên vẻ mặt kiêu ngạo, chẳng biết tại sao lại hơi muốn bật cười.

Trầm ngâm một lát, hắn đưa tay tiến vào trong túi móc ra một viên thỏi bạc. trông kích thức ít nhất cũng hai mươi lượng. Diệp Gia trừng mắt, Chu Cảnh Sâm chậm rãi đứng người lên cất bước đi tới.

Hắn cao lớn bẩm sinh Diệp Gia đã sớm biết. Lúc này ánh mắt khóa chặt nàng đi tới vẫn rất đáng sợ. Diệp Gia nhìn hắn thần kinh âm thầm thấy căng thẳng, tư thế không thay đổi, cứng đờ nhìn hắn chằm chằm. Chỉ thấy người này chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, bỏ cục bạc kia vào trước mặt nàng: "Làm vật phẩm tùy thân, mua mấy quyển sách và bút mực giấy nghiên, còn dư những thứ này."

Diệp Gia có chút giật mình: "Chàng có gì giá trị đổi được nhiều tiền như thế?"

"Một món trang sức bằng ngọc không dùng được."

Nàng vốn dĩ thuận miệng nói, Chu Cảnh Sâm lại thật sự trả lời nàng.

Diệp Gia nhìn cục bạc được đẩy tới bên tay mình, ngẩng đầu lại nhìn hắn, khóe miệng giật giật hỏi: "... Cho ta?"

"Ừm." Ánh mắt Chu Cảnh Sâm nhàn nhạt sáng ngời, nhìn chăm chú vào nàng trầm bổng như gợn sóng. Giọng nói trong trẻo như ngọc, không nhanh không chậm nhưng lại khiến cho người ta bứt rứt một cách khó hiểu, hắn nói: "Nàng quản lý nhà, đưa bạc cho nàng là chuyện đương nhiên."

"..." Diệp Gia cảnh giác nhìn hắn.

"Sao vậy?" Chu Cảnh Sâm có chút bất lực nhìn nàng.

"Không có gì..."

Thấy ánh mắt hắn bình tĩnh, không giống như đùa giỡn, Diệp Gia ngập ngừng đặt tay lên cục bạc, vừa nhìn chằm chằm vào mặt hắn vừa cất vào.

Chu Cảnh Sâm không nhịn dược cười khẽ một tiếng vì vẻ mặt mong muốn nhưng đầy nghi ngờ kia.

Diệp Gia thấy hắn cười lập tức giận, nắm lấy cục bạc mở rương ra ném vào, thẳng thắn nói: "Chàng ăn mặc ngủ nghỉ, sinh bệnh bốc thuốc đều là dùng tiền ta kiếm được, cho ta cũng phải!"

Chu Cảnh Sâm dù bận vẫn ung dung gật đầu: "Ừm, cho nàng là phải."

Diệp Gia: "..."... Được rồi, dù có bao nhiêu, cho nàng bạc nàng cũng sẽ không mê muội, có cái gì ghê gớm.

Lề mề cũng đến giờ. Diệp Gia ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay của mình. Nàng quay đầu nhìn quanh phòng, cuối cùng giấu cái rương dưới gầm giường. Dù sao trong căn phòng này ngoại trừ nàng cũng chỉ có Chu Cảnh Sâm. Bạc là cả nhà dùng để làm ăn, mất thì tìm hắn. Chu Cảnh Sâm nhìn dáng vẻ không sợ hãi của nàng, không nhịn được trong mắt hiện lên ý cười lấm ta lấm tấm.

Diệp Gia cất kỹ cái rương rồi vén rèm đi vào bếp nấu nước nóng.

Dư thị biết thói quen tắm rửa mỗi đêm của nàng, trên bếp vẫn còn nước nóng. Mang theo một xô nước vào nhà, Chu Cảnh Sâm đặt bút, mực và giấy ra. Lúc này đang một tay nắm tay áo, tay kia viết vẽ trên bàn.

Thấy nàng tiến đến thì dừng bút. Hắn xưa này luôn có đôi mắt tinh ý, lập tức thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Diệp Gia tắm nhanh, chủ yếu là nàng rửa người mỗi ngày để không bị bẩn, sau một lúc tắm rửa xong, nàng nhanh chóng cất chậu và xô vào trong phòng. Sau khi rót nước trở về, Chu Cảnh Sâm còn đang ngồi ở bàn trong nhà chính vẽ tranh.

Lúc hắn vẽ tranh vẻ mặt trầm tĩnh, khí chất cao quý khắc sâu trong xương cốt được bộc lộ qua từng động tác của anh ấy.

Diệp Gia đến gần, nhìn kỹ hơn hình dáng của bức tranh này, có chút giống địa đồ của Bắc Đình đô hộ phủ. Mặc dù Đại Yên không phải là bất kỳ triều đại nào trong lịch sử cổ đại, nhưng bản đồ của lục địa này cũng tương tự. Trái tim nàng khẽ động, biết rằng Chu Cảnh Sâm sẽ không cam lòng ở vùng đất nghèo nàn này cả một đời, sớm muộn gì cũng sẽ trở về Yên Kinh. Vẽ bức tranh này, chắc đã lên kế hoạch từ lâu. Diệp Gia đột nhiên mất hứng.

Cất thùng kỹ càng ở bếp, nàng rút khăn trên kệ xuống lau tóc ướt, thả tóc ra quay về đông phòng.

Chu Cảnh Sâm đi vào sau. Cầm ngọn đèn dầu trong tay, đôi lông mày trong veo của hắn bị ánh sáng nhuộm như một tầng ánh sáng. Hắn cũng là một người thích sạch sẽ, tắm hai hoặc ba ngày một lần. Có lẽ vừa rửa mặt ở bếp, thái dương ướt, trên người còn mang theo hơi nước ướt át.

Diệp Gia đặt khản vải về trên kệ, không khách sáo đá giày ra lăn một vòng đến bên cạnh.

Nàng thích ngủ gần tường, vấn đề thói quen, cảm thấy tương đối có cảm giác an toàn. Bây giờ vách tường nhà bằng đất toàn là đất, lại gần sẽ bị bẩn khắp người, nhưng Diệp Gia không đổi được thói quen.

Trên giường chỉ có một tấm chăn mỏng, Diệp Gia liếc nhìn người đang đứng trước giường đốt đèn một chút, cầm lấy chăn bông quấn quanh người rồi chuẩn bị ngủ.

Nàng nằm cứng đờ, không nhúc nhích chút nào ra phía sau. Yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng ếch trong bụi rậm. Diệp Gia nhắm mắt lại, chịu đựng một lúc lâu nhưng vẫn mở mắt ra, xoay người đối diện với người đang đứng đốt đèn bên cửa sổ.

"Sao vậy?" Diệp Gia vẻ mặt khó hiểu nói: "Không ngủ chàng đứng ở bên cạnh nhìn ta làm gì?"

Nữ tử trên giường để xõa mái tóc đen ra trải đầy giường, nằm nghiêng cau mày nhìn hắn, đôi mắt sáng như sao. Chu Cảnh Sâm hạ mắt xuống, mím môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Gật gật đầu, đặt ngọn đèn trong tay lên chiếc ghế gỗ ở cuối giường, sau đó từ từ giật đai lưng cởi áo khoác ra, sau đó lên giường một cách có trật tự dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Gia.

Diệp Gia: "..."

Chẳng biết tại sao, Diệp Gia nhíu mày. Người này rõ ràng không làm gì, nhưng nàng vẫn có một cảm giác áp bách kỳ lạ.

Người nam nhân có mùi hương cỏ cây mát lạnh dễ ngửi, hắn vừa lên đến, trên người mơ hồ có hơi thở thuộc về khác giới khiến thần kình Diệp Gia căng thẳng. mặc dù không có trạng thái nổi da gà nhưng Diệp Gia cảm nhận được sự uy hiếp, Chu Cảnh Sâm nằm ngoài rìa đưa lưng về phía nàng. Diệp Gia híp mắt nhìn chằm chằm sau lưng hắn hồi lâu mới yên lặng nhắm mắt lại.

Chu Cảnh Sâm đang nằm cùng nàng, bóng đèn chiếu rọi từ trên người hắn, bóng đen bao phủ Diệp Gia. Sau khi chần chờ một lúc, hắn đột nhiên lật người lại, giường gỗ trong đông phòng không lớn lắm, Diệp Gia cảm thấy kích thước giường ngủ lúc nằm lên còn được, Chu Cảnh Sâm vừa lên lập tức chật chội, Ánh mắt hắn sắc bén, phát hiện lông mi Diệp Gia đang run rẩy, cuối cùng trong lòng hắn dường như cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Xung quanh tĩnh mịch mà yên bình, chỉ còn lại tiếng ếch kêu trong bụi cỏ.

Một lúc lâu, Diệp Gia nhắm chặt hai mắt, nhưng thật ra lại bịt tai nghe lén động tĩnh phía sau. Cảm giác được Chu Cảnh Sâm cử động, có tiếng sột soạt, sau đó ánh sáng tối sầm lại, cả căn phòng chìm vào bóng tối.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp