Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 39


2 tháng

trướctiếp

"Không có gì." Lỗ tai Diệp Gia hơi ngứa: "Vừa rồi chàng nhìn gì vậy?"

Chu Cảnh Sâm chớp mắt, vẻ mặt không thay đổi: "Lần đầu nhìn thấy mặt màu xanh nên hơi kinh ngạc thôi."

Diệp Gia nghi ngờ nhìn hắn.

Một hồi lâu, thực sự không nhìn ra manh mối, mới quay đầu nhìn về phía ngoài sân. Diệp Vương Sơn ngây ngẩn hồi lâu mới lấy lại tinh thần dẫn người vào trong phòng, nhưng khi nhìn A Cửu này, trên mặt không có vẻ yêu thích giống như khi nhìn con rể thứ ba.

Ông ấy cau mày, nửa ngày không mở miệng.

Trên thực tế, Diệp Vương Sơn tự xưng là người đọc sách, từ trước đến nay luôn ngưỡng mộ người Hán văn nhã. Trong lòng ông ấy dự định của mấy nữ nhi này đều phải kết thân với người hán. Tiểu tử nghèo tên A Cửu này trông giống như lớn lên ở trên núi hoang, lại còn là tạp chủng có đôi mắt xanh. Ông ấy quét ánh mắt nhìn đống lông thú chất đống trên xe, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ, biết đến cầu hôn nhưng không có tiền mời bà mối tới nhà, không có giáo dục.

Vốn đã không hài lòng với dòng máu lai của A Cửu, nghe hắn ta mở miệng nói chuyện lại càng không hài lòng.

Diệp Vương Sơn liên tiếp hỏi hắn ta vài câu, hỏi thăm tình hình ở nhà hắn ta. Biết được cha mẹ của đứa trẻ này đều đã chết, không có người thân. Trong nhà không ruộng không đất, không có công việc nghiêm túc. Có một sư phụ dạy hắn ta săn bắn, khi hắn ta trưởng thành, không ai quan tâm đến, khuôn mặt già nua của Diệp Vương Sơn trầm xuống. Nhưng cho dù trong lòng hắn ta có bất mãn thế nào đi chăng nữa, Diệp tứ muội cũng là người của tiểu tử này rồi, không có sự lựa chọn, không thành hôn cũng không có cách khác.

"Hôn sự thì phải làm, nhưng cũng không thể không chuẩn bị bất kỳ cái gì được. Trong nhà ngươi không có người lớn lo liệu, chuyện này đều phải nghe ta." Diệp Vương Sơn trầm ngâm một lát, gõ nhịp nói: "Thế này, ngươi trở về thu dọn sạch sẽ trong nhà ngươi. Tìm bà mối tới cửa, chúng ta bàn bạc hôn sự sau."

Thiếu niên lại không có lời oán giận gì, dứt khoát gật đầu.

Trước khi đi, lột một cái vòng răng sói trên tay mình xuống đưa cho Diệp tứ muội.

"Nhận đi." Hành động của thiếu niên đúng là cực kì hoang dã, không quan tâm gì chỉ nói: "Đợi ta làm xong sẽ đến cưới nàng."

Diệp tứ muội đỏ mặt giống tôm bị luộc, hơn nửa ngày mới dạ một tiếng.

Cũng phải nói, thiếu niên làm những chuyện này, cơn giận kìm nén đến khó chịu trong đầu Diệp Gia đã dịu đi rất nhiều. Những thứ phía sau không cần Diệp Gia quan tâm, thiếu niên kia đẩy đồ ra cửa với vẻ phô trương như vậy, chuyện hôn sự không chắc cũng phải chắc. Diệp Vương Sơn bàn bạc với Diệp Thanh Giang rất lâu, cũng đã nói mấy ngày nữa Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm trở về một chuyến. Khi thư Diệp lão đại đến, xử lý đại tẩu còn bàn bạc hôn sự của Diệp tứ muội.

Bận rộn cả một ngày, khi Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm quay về Chu gia trời đã tối rồi.

Trên đường đi, Diệp Gia nhớ lại ánh mắt Chu Cảnh Sâm nhìn A Cửu, nhịn không được kéo hắn lại hỏi.

Chu Cảnh Sâm thật sự không ngờ Diệp Gia lại nhạy cảm như vậy, hắn chỉ nhìn thêm một chút đã bị nàng bắt được. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn vẫn nói câu đó, ngạc nhiên trước đôi mắt xanh biếc của A Cửu, không có gì kỳ lạ. Diệp Gia nửa tin nửa ngờ, nhưng tâm tư của người này quá sâu, không thể nhìn ra manh mối từ bề ngoài. Diệp Gia không hỏi ra cũng coi như thôi.

Về đến nhà, Dư thị đã chờ từ lâu.

Diệp Gia nói đại khái mọi chuyện một lần, sau khi nghe xong Dư thị cũng rất ngạc nhiên. Không ngờ đại tẩu của Diệp gia lại có thể hồ đồ đến mức này. Nàng dâu của một gia đình địa vị cao có quy tắc và nghi thức nghiêm ngặt, Dư thị chưa từng nhìn thấy nàng dâu nào có thể ngang tàng như thế.

Nhưng mà nghĩ lại nhìn Diệp Gia lại cảm thấy bình thường.

Trăng sáng sao thưa, chim ác bay về phía nam. Diệp Gia bận rộn một ngày, lúc này đang định nghỉ ngơi sau bữa tối qua loa. Dư thị đã khóa cửa sân từ sớm, kéo Nhuy Tả Nhi trở về phòng, thời cổ đại không có trò giải trí nào khác, gia đình nghèo, thậm chí còn không có sách để giết thời gian. Diệp Gia đứng bên cửa sổ đông phòng đối diện với Chu Cảnh Sâm đang ngồi ở mép giường.

Ngọn bấc đèn dầu trên bàn gỗ kêu lách tách, ánh sáng khẽ đung đưa theo gió.

Mặc dù cô và Chu Cảnh Sâm đã ở chung sáng tối với nhau ba tháng, theo lý mà nói, bọn họ hẳn là rất quen thuộc. Nhưng thành thật mà nói, bất kể ban ngày có như thế nào, vẫn hơi khó xử khi ngủ cùng nhau vào ban đêm.

Nhưng suy cho cùng Dư thị cũng là trưởng bối còn là người lớn tuổi trong nhà. Đồng thời, Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm là một cặp vợ chồng đứng đắn được phụ mẫu định sẵn, ở chung là chuyện đương nhiên. Lúc này Dư thị sắp xếp hợp lý, nàng ngay cả lý do từ chối cũng không có.

Đèn dầu kéo dáng người mảnh khảnh, ánh sáng mờ ảo chiếu vào mặt Chu Cảnh Sâm, người ngồi ở mép giường rất tuấn tú không giống người thật. Diệp Gia giống như đang bận rộn đi dạo quanh phòng, phát hiện đồ đạc của mình đã được Dư thị dọn dẹp thỏa đáng. Y phục nằm ở chỗ có thể đưa tay lên lấy, giày dép được sắp xếp gọn gàng. Dư thị thẩm chí chuyển rương tiền kia đến đông phòng, nàng ngay cả lấy cớ cũng không có.

Diệp Gia liếc nhìn Chu Cảnh Sâm không nói lời nào, tìm chuyện để nói: "... Tướng công ngủ buổi tối quen nằm bên trong hay là nằm bên ngoài?"

Hết cách, một căn phòng, hai người đều không nói lời nào, Diệp Gia chỉ có thể phá vỡ sự ngột ngạt này trước.

"Xem nàng." Lông mi như lông quạ của người đàn ông ở mép giường rũ xuống, che đi biểu cảm dưới mắt. Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, giống như hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng: "Nếu như nàng muốn ngủ bên trong thì ta sẽ ngủ ngoài rìa."

Cách nói chuyện bình tĩnh như không có gì này của hắn, khiến tâm trạng căng thẳng khó hiểu của Diệp Gia được rót một bầu nước đá, làm nguội. ... Cũng đúng. Nàng quên mất Chu Cảnh Sâm không có hứng thú với nàng. Mặc dù trong sách không viết, nhưng nghe ý của Dư thị hắn có thanh mai trúc mã ở Yên Kinh. Một mình nàng mơ màng nửa ngày, dù sao cũng có chút tự mình đa tình.

Diệp Gia lúng túng gãi mặt, cũng biết rõ mình phải thu hồi sạch sẽ chút suy nghĩ lung tung này.

Khi thời tiết trở nên nóng bức, Diệp Gia tối nào cũng tắm. Đây là thói quen của nàng ở kiếp trước, tắm nước nóng là có thể ngủ được. Vừa rồi ở bên ngoài chỉ mới rửa mặt đơn giản, tối nay còn phải tắm rửa.

Nhìn thấy trời còn sớm, nàng không có việc gì khác nên lấy số tiền kiếm được mấy ngày nay ra đếm.

Trước kia mỗi ngày bận rộn với công việc kinh doanh chỉ biết con số đại khái, hôm nay đến Diệp gia bỏ ra ít tiền. Ngày mai quay trở lại công việc kinh doanh, phải biết rõ ràng có bao nhiêu vốn mới được. Diệp Gia mở rương ra, bên trong là bạc vụn với nhiều kích cỡ khác nhau. Lúc trước ngại tiền đồng chiếm nhiều chỗ, vài ngày trước Diệp Gia đã dứt khoát đổi hết thành bạc vụn. Nàng bỏ vào hai lạng rưỡi mà nàng mang ra ngoài hôm nay rồi tính, bạc vụn khoảng ba mươi bốn lượng bạc.

Trừ cái đó ra, tiền đòng cũng có mấy xâu.

Sau khi trừ đi chi phí vật liệu và chi phí sinh hoạt, Diệp Gia không ngờ rằng lại còn dư nhiều như vậy. Tiền có thể chữa khỏi mọi bệnh tật, tiền có thể quên đi lo âu. Diệp Giai đếm tiền quên hết suy nghĩ.

Nàng đếm rất vui vẻ, không phát hiện ra người ngồi ngay ngắn ở mép giường đang dịu dàng nhìn nàng.

Ánh mắt Chu Cảnh Sâm ảm đạm nặng nề, ánh sáng mờ ảo nửa sáng nửa mơ hồ. Thiếu nữ lười biếng dựa vào trước bàn, hơi cúi đầu, nước da lộ ra ngoài y phục trắng muốt như ngọc. Mũi mái vòm rất đẹp, dung mạo xinh đẹp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp