Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 41


2 tháng

trướctiếp

Người đàn ông phía sau lại nằm xuống, tiếng thở nhẹ và đều đặn đan xen với hơi thở trong trẻo của nam nhân. Diệp Gia âm thầm niệm Thần chú Đại Bi trong lòng...

Sau đó, cứ như vậy kiên trì ngủ thiếp đi.

Cửa sổ mở một nửa, một làn gió nhẹ thổi vào trong phòng. Hương thơm của người nữ tử trên giường chui vào chóp mũi.

Có một câu nói ôn hương nhuyễn ngọc, đó là cảnh tượng lúc này. Trong bóng tối, nam nhân nằm nghiêng chậm rãi mở một đôi mắt. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng làm nổi vật ánh mắt sáng kia đến lạ thường. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm vô thức rơi xuống chỗ có lồi có lõm trên người nữ tử, cách quá gần, gần đến mức khiến hắn không bình tĩnh được.

Giây lát, hắn có thể thở dài một hơi xoay người cũng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, Diệp Gia nhắm mắt lại miễn cưỡng duỗi lưng mỏi ngồi dậy, mở mắt ra mới ý thức được mình đổi giường vào tối qua.

Nàng xoa xoa đầu, bên cạnh không có ai. Sờ soạng một chút, đệm chăn đã lạnh. Diệp Gia nhíu mày, chậm rãi mặc quần áo đi ra. Thấy đã gần tháng năm, trời sáng càng lúc càng sớm. Diệp Gia hít sâu một hơi, nghe thấy tiếng xe sột soạt trong sân. Nàng đang tò mò trong lòng, đi theo tiếng động ra phía sau nhà và nhìn thấy Chu Cảnh Sâm mặc áo vải đang chẻ củi ở sân sau.

Không biết hắn dậy từ khi nào, chỉ mặc một chiếc áo mùa hè mỏng, cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ lộ ra, lưng ướt đẫm mồ hôi. Củi đầy trên mặt đất, xem ra chẻ củi từ rất sớm.

Diệp Gia đi tới nhặt củi hỗn độn sang một bên, quay đầu lại thì thấy mặt đất xanh mướt. Chỉ trong vài ngày, rau hẹ đã phát triển rất nhiều. Diệp Gia ngồi xổm ở bên cạnh, đưa tay ra đo, xem ra đã ăn được rồi. Nàng hạnh phúc trong lòng, ngay lập tức quyết định ăn bánh trứng hà rau hẹ vào buổi sáng.

Đúng lúc làm một chút để nếm thử mùi vị.

Nghĩ như thế, Diệp Gia vội vàng đi múc nước rửa mặt, vệ sinh cá nhân,

Đầu tiên nàng thay quần áo tiện lợi của mình và đi đến nhà bếp lấy một con dao, mang theo chậu, đầu tiên cắt một nắm rau hẹ và đặt chúng vào chậu. rau hẹ mới trồng vừa non vừa xanh, mùi rất thơm. Diệp Gia cẩn thận hái rau hẹ, rửa sạch vài lần rồi đặt lên thớt, xoay người đi lấy vài quả trứng. Nhà mình ăn tất nhiên không cần keo kiệt, bỏ nhiều trứng cũng không sao.

Ngủ ngon trong đêm, lúc này cũng đói lả. Diệp Gia vừa đánh tan trứng gà vừa vò bột mì.

Bánh trứng gà rau hẹ làm rất dễ, chiên trứng gà xong dùng trước khi để nguội. Cắt rau hẹ thành miếng nhỏ trứng cũng được cắt nhỏ. Đổ hai thứ lại với nhau và trộn với nhau, rưới dầu mè và trộn đều. Thêm muối cho vừa ăn trước khi bọc nhân bánh. Bánh trứng gà rau hẹ chỉ cần dùng một gia vị, không cần thêm gì khác cũng đủ tươi. Thật ra bánh rau hẹ cũng không tệ, nghĩ lại, Diệp Gia lại làm mấy cái bánh rau hẹ.

Bên này tiếng nồi cháo vang lên, Nhuy Tả Nhi ngửi thấy mùi vọt vào: "Thẩm nương, người đang làm đồ ăn ngon! Thơm quá đi!"

Tiểu cô nương bây giờ có thể nói rất trôi chảy, đương nhiên câu nói thuận nhất chính là câu này. Gần như ngày nào cũng muốn nói. Người vẫn chưa cao bằng đùi Diệp Gia, Diệp Gia đi đến đâu cũng đi theo khắp nơi, cứ xoay tròn như một cái đuôi nhỏ.

Diệp Gia cười một tiếng: "Đi đi, nhanh sang một bên đợi, đợi lát nữa cho ngươi ăn đầu tiên."

Đứa trẻ ôm khuôn mặt nhỏ cười hì hì, ngoan ngoãn nghe lời đứng ở bên cạnh.

Dư thị bây giờ không phải dậy sớm để buôn bán, lúc này mới tắm rửa xong, ngửi thấy mùi thơm đi ra nhìn thấy Diệp Gia đang làm bánh ở bếp sau. Ánh mắt đầu tiên của bà ấy nhìn vào nồi, sau đó nhìn vào cổ Diệp gia. Diệp Gia ăn mặc mỏng manh, cổ áo cũng không cao. Dư thị thấy cổ nàng trắng bệch, không có vết đỏ nào cả, lập tức thất vọng.

Chưa từ bỏ ý định nhìn lâu thêm vài lần.

Trong lòng bà ấy không khỏi thắc mắc, đêm qua hai người bọn họ ngủ chung một phòng, sao lại không có dấu vết gì cả?

Cuối cùng thì Dư thị cũng là một người lịch sự. Nếu có gì lo lắng cũng chỉ lẩm bẩm trong lòng, sẽ không hỏi trước mặt Diệp Gia. Bà ấy đứng bên nồi quan sát một lúc lâu, suy nghĩ, rồi lại đi ra ngoài tìm nhi tử. Dư thị tìm một vòng trong phòng ngoài phòng, cuối cùng thấy nhi tử đang khom lưng rửa mặt bên cạnh giếng. Không biết chuyện gì đã xảy ra vào sáng sớm, nhi tử đổ đầu mồ hôi, tóc cũng ướt.

Lúc này nắng sớm chiếu lên trên lưng hắn, vóc người đó, hình thể đó... Không giống như là không làm việc mà.

Dù sao bà ấy cũng ngại, trong lòng không được tự nhiên cũng chỉ dậm chân lại quay vào bếp.

Lấy khăn lau mặt xuống, Chu Cảnh Sâm liếc nhìn bóng lưng phẫn nộ của mẹ, ánh mắt có chút dao động, ảm đạm. Sau khi đổ nước và mang chậu vào nhà, hắn lại vào trong và thay quần áo.

Khi vào bếp, mấy nữ tử trong nhà đều đang ăn.

Một mùi thơm lan tỏa, ba nữ tử lớn nhỏ mỗi người có một chiếc bánh, ngồi ở bếp ăn. Khói lửa trong bếp bao phủ ba người, có một mùi dễ chịu không thể giải thích được. Thành thật mà nói, bánh trứng gà rau hẹ có vị rất ngon. Sợi mì chần một nửa làm cho lớp vỏ có màu nâu vàng ở cả hai mặt. Bột có dầu, nhân được gói kỹ, chiên kỹ mà vẫn còn nước súp. Cắn một miếng, nóng đến mức mọi người không nỡ nhổ ra.

"Nương, bánh trứng gà rau hẹ này hương vị được không?" Diệp Gia vừa ăn vừa hỏi.

Dư thị bây giờ cũng không có thói quen im lặng khi ăn, liên tục gật đầu: "Ngon hơn bánh củ cải nhiều."

Dư thị vốn có một dạ dày chim nhỏ, thông thường một chiếc bánh có thể no một nữa. Nhưng hôm nay, chiếc bánh này đặc biệt hợp khẩu vị của bà ấy, hương vị tươi ngon gây nghiện cho mọi người. Thậm chí bà ấy ăn hai cái vẫn chê không đủ.

Tiểu hài nhi bên cạnh ăn một cái vào bụng vẫn còn nhìn chằm chằm Diệp Gia, bị Diệp Gia ngăn lại: "Con nít chỉ có thể ăn một cái."

Nhuy Tả Nhi giơ cái bụng nhỏ của mình lên muốn nói rằng mình đã trưởng thành, nhưng Diệp Gia lạnh lùng từ chối. Cảm nhận được có người, Diệp Gia ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh Sâm đang đứng ở cửa. Cắn một miếng bánh, thuận miệng hỏi một câu: "Tướng công, lại ăn thử không?"

Chu Cảnh Sâm: "..."... Tất nhiên là ăn.

Bánh trứng gà rau hẹ nhận được nhiều lời khen.

Chu Cảnh Sâm không có đam mê ăn nhiều cũng ăn bốn cái. Bốn cái bánh lớn như cái bát, hắn ăn bốn cái. Sau khi ăn xong, hắn cũng không quên dùng khăn lau miệng chậm rãi, hỏi Diệp Gia dự định bán bao nhiêu tiền một cái.

"Ít nhất phải mười văn tiền một cái." Dư thị thật sự cảm thấy ngon: "Bánh củ cải cũng đã sáu văn, thứ này chắc chắn phải đắt hơn chút."

Bánh trứng gà rau hẹ được coi là đồ ăn mới mẻ, chúng hiếm khi được bán trên thị trường. Thứ hai, nàng cho trứng vào chiếc bánh này, còn thêm dầu mì cũng dùng loại tốt, tất nhiên phải bán đắt hơn. Nhưng xét về khả năng chi tiêu của người dân Lý Bắc trấn, quá đắt không thể mở ra nguồn tiêu thụ: "Mười văn có vẻ hơi đắt. Trên trấn có bao nhiêu người có thể bỏ ra mười văn tiền để ăn một cái bánh?"

Kích thước chiếc bánh của Diệp Gia tính theo khẩu phần ăn không đủ no nên bán với giá mười văn tiền sợ hơi nhiều.

"Trước tiên quyết định bảy văn tiền một cái. Rau hẹ là nhà mình trồng, chi phí trứng gà bột mì cũng không mắc." Nghĩ như vậy, Diệp Gia bỗng nhiên vỗ vỗ cánh tay Chu Cảnh sâm rất thành khẩn nói: "Tướng công, mảnh đất trồng rau hẹ ở sân sau của ta chàng phải chăm sóc tốt. Việc buôn bán trong nhà từ nay về sau có kiếm tiền được không coi như nhờ cả vào chàng."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Nói bán là bán, rau hẹ vừa mọc, đã có thể làm được việc buôn bán này.

Rau hẹ xử lý dễ hơn củ cải nhiều.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp