Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 36


2 tháng

trướctiếp

Hôm nay một trăm hai mươi cái bánh cũng không kiếm được bao nhiêu, mua đồ linh tinh còn thừa nửa lượng bạc.

Buổi sáng khi ra ngoài cất hai lượng, lúc này trong túi còn lại hai lượng rưỡi. Trong tay nàng nắm tiền, ngẩng đầu hỏi Diệp Vương Sơn: "Cha, đại tẩu bên kia người định xử lý như thế nào? Nàng ta đã khiến nương tức giận thành như vậy, người không có gì để nói sao?"

Thánh mẫu thì thánh mẫu đi, chiếm thân thể của nguyên chủ nàng đúng là không thể ngồi nhìn mặc lệ. Hôm nay nếu như Diệp Vương Sơn có thể xử lý được chuyện này, nàng có thể móc số tiền này ra chăm sóc cho mẹ ruột của nguyên chủ. Nếu không xử lý, vậy cũng đừng trách nàng tàn nhẫn. Hang không đáy nàng không muốn lấp.

Sân Diệp gia yên tĩnh, Diệp Vương Sơn bị các con gái nhìn chằm chằm, run rẩy hơn nửa ngày mới đứng lên đi vào phòng cầm giấy.

Diệp Vương Sơn là lão đồng sinh, trước kia cũng từng dạy bảo trẻ con đọc sách trong nhà. Trong nhà có bút mực giấy nghiên. Nhưng mà thứ này quý giá, ông ấy cực kì trân quý. Trong nhà nhiều trẻ con sợ không để ý đụng phải làm hỏng, đều cất ở trong phòng của ông ấy. Lúc này lấy ra, mực mới nghiên, còn chưa bắt đầu viết chữ. Diệp Trương thị trốn ở trong phòng kia nhào tới như bị điên.

Phía sau nàng ta còn có một tiểu cô nương tám chín tuổi đi theo, chính là cháu gái lớn của Diệp gia vừa mới rót nước cho Diệp Gia ở nhà chính. Tướng mạo của cháu gái lớn không giống người Diệp gia lắm, ngược lại có gương mặt hình vuông giống như mẹ của cô bé. Vừa rồi nghe thấy người lớn nói chuyện không ổn, lập tức đi vào trong phòng thông báo cho mẹ của cô bé.

Diệp Trương thị vào cửa lập tức khóc lóc, kéo cánh tay của Diệp Vương Sơn ngồi bệt trên mặt đất bắt đầu khóc.

Nàng ta vừa khóc, tiểu cô nương đi theo phía sau nhìn sắc mặt của người lớn, sau đó mới co cẳng chạy ra khỏi phòng. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài sân có ba nam đinh choai choai chạy vào. Lớn nhất có mười bốn mười lăm, nhỏ một chút cũng mười một mười hai tuổi. Xông tới là bắt đầu khóc, xin Diệp Vương Sơn đừng bỏ mẹ của chúng. Diệp Gia nhìn năm đứa bé này, yên lặng nhét lại bạc vào trong túi.

Không nói thêm gì nhiều, nàng đứng lên. Chu Cảnh Sâm tiễn đại phu quay lại, trên tay xách theo một bọc thuốc lớn. Thấy Diệp Gia từ trong nhà đi ra kéo cánh tay của nàng lại, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào rồi?"

Diệp Gia biết thời xưa trọng nam khinh nữ, cũng biết rõ diệp vượng sơn lúc trước có thể làm được ra chuyện bán nữ nhi để lấy tiền chữa bệnh cho con trai, nói chung nữ nhi trong lòng ông ấy cũng không quá đáng giá. Nhưng không ngờ Diệp Vương Sơn này có thể vì cháu trai mà ông ấy ngay cả tính mạng của bạn già cũng bỏ được. Người có thái độ làm việc như vậy, chỉ cần ông ấy còn làm chủ nhà một ngày, Diệp gia chính là bùn nhão, không giúp được.

"Đi thôi, cứu cấp không cứu nghèo, trong gốc có nhiều bệnh, cho dù người ngoài như chàng có quan tâm thế nào cũng vô dụng."

Những lời nói của Diệp Gia bị Diệp Thanh Gianh đuổi theo sau nghe thấy được. Bước chân hắn ta dừng lại, áy náy đứng tại chỗ, đôi mắt lập tức đỏ lên.

Hắn ta nhẹ giọng gọi một câu 'tam muội', Diệp Gia nghiêng đầu sang, biết hắn ta nghe thấy được những gì mình nói trên mặt cũng không mất tự nhiên hay gì. Nàng nói sự thật, tất nhiên thản nhiên nhìn thẳng hắn ta, ngược lại Diệp Thanh Giang lại có vẻ như không dám ngóc đầu lên.

Hồi lâu, lại giống như hạ quyết tâm cắn răng một cái xông vào trong phòng, Diệp Thanh Sông nắm lấy bút mực trên bàn muốn viết: "Cha, hôm nay cha không thay đại ca bỏ vợ, thì để con! Nếu như sau này đại ca và Lâm ca nhi trở về trách móc thì cứ trách con!"

Mấy nam đinh của Diệp gia đều được học chữ, từ nhỏ được Diệp Vương Sơn mang theo bên cạnh dạy học.

Ngoại trừ lão đại Diệp Thanh Sơn có chút năng lực, mấy người còn lại đều không học hành nổi. Nhưng mà lão đại biết đọc sách trong nhà cũng không có tiền nuôi, tự nghỉ học về nhà nuôi dê.

Tám năm trước khi trại lính chiêu binh, trong làng bắt lính đi phục dịch, nhà ai cũng phải đưa người ra. Diệp gia có ba con trai, theo lý trưởng tử lập gia đình, nên để hai đệ đệ sau đến chịu trách nhiệm. Nhưng Diệp Thanh Giang sức khỏe yếu. Tuổi tác của Diệp Thanh Hà còn quá nhỏ, hơn nữa là út trong nhà, cha mẹ không nỡ. Thế là để đại ca là Diệp Thanh Sơn ra mặt gánh vác chuyện này.

Mấy năm trước lại chiêu binh, không có Diệp Thanh Sơn ra mặt, mấy huynh đệ phía sau nhất định phải đứng ra. Nhưng Diệp Thanh Giang lại đúng lúc bị bệnh, Diệp Thanh Hà muốn đi nhưng cha mẹ không cho. Trưởng tử Diệp lâm đúng lúc mười sáu, thế là lại đứng ra gánh vác.

Đây cũng là lý do cả nhà nhường nhịn Diệp Trương thị như vậy. Diệp Trương thị dám làm càn, chính là dựa vào việc trượng phu và nhi tử cống hiến cho gia đình. Mấy huynh đệ tỷ muội phía sau đều nợ nhà cả nàng ta, cho nên nàng ta cũng không sợ.

Trong nhà Diệp Trương thị chán ghét nhất chính là Diệp Thanh Giang, chị em dâu nhà hai dù sao cũng bận rộn làm việc, mặt hướng xuống đất lưng hướng lên trời móc lương thực trong đất cho nhà. Một đại nam nhân như Diệp Thanh Giang lại là kẻ vô dụng. Bản thân nuôi không được gia đình, gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết lui lại sau lưng huynh đệ. Bây giờ nàng ta phạm sai lầm, hắn ta lại đứng ra bỏ vợ thay huynh trưởng của hắn ta? Khẩu khí thật lớn! Cũng không sợ gió lớn đau lưỡi!

Diệp Trương thị ngồi dưới đất vỗ chân khóc, nàng ta khóc lóc kiểu cũ. Khóc xong số khổ lại khóc người Diệp gia tâm địa độc ác. Mắng nhà hai mặt từ tâm khổ nhân lúc tướng công nàng ta không có ở đây ức hiếp nàng ta, mắng Diệp gia độc ác, không có lương tâm!

Nàng ta vừa khóc, hài tử phía sau cũng khóc theo.

Nam nhân Diệp gia xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, nhất là lần đầu tiên con rể thứ ba đến nhà lại để hắn nhìn thấy cảnh này, mặt mũi mất sạch không còn gì! Diệp Vương Sơn không thở nổi, lồng ngực phập phồng trông cực kì dọa người.

Hơn nửa ngày ông ấy vung băng ghế lên đập mạnh xuống đất, tất cả yên tĩnh trong nháy mắt.

Diệp Trương thị không dám khóc, mấy cháu trai co rúm ngậm miệng lại. Diệp Vương Sơn run rẩy chỉ vào mũi Diệp Trương thị: "Chuyện thư bỏ vợ ta sẽ tự mình gửi thư cho lão đại, ta chỉ hỏi lão đại một chút, vợ của nó khiến mẹ ruột tức giận đến mức nửa chết nửa sống thì phải xử lý thế nào. Trong nhà bây giờ không chứa nổi ngươi, lão nhị đưa bút cho ta, đưa đại tẩu của con về Trương gia, đợi lão đại hồi âm rồi nói sau!"

Nói xong, ông ấy lại kéo băng ghế tới, ngồi xuống viết một bức thư.

Diệp Trương thị bị dọa sợ gần chết, nhào tới muốn cướp. Dù nàng ta có khỏe tới đâu cũng không giành nổi với nam nhân, Diệp Vương Sơn thật sự quyết tâm nàng ta cũng không làm càn nổi. Chuyện đã tới nước này, chuyện bỏ này cho dù có thể nào cũng không thu được tay. Con rể mới đang ở đây, các con cháu cũng đều đang nhìn. Ông ấy nói năng khí phách như vậy, nếu như không có quy định thì sợ từ nay về sau sẽ không ai tin ông ấy. Diệp Vương Sơn vẫn phải có thể diện!

Cho dù Diệp Trương thị có giãy giụa như thế nào, Diệp Thanh Giang cũng quyết tâm. Cho dù mấy đứa cháu có cầu xin như thế nào, cũng kéo Diệp Trương thị về Trương gia.

Diệp Gia vốn định rời đi, lúc này không có cách nào lại quay vào phòng. Mới vừa đi đã thấy Chu Cảnh Sâm giao thuốc vào tay Diệp tứ muội. Diệp tứ muội lần đầu tiên gặp tam tỷ phu, cúi đầu không dám ngẩng mặt lên, cầm thuộc xong là chạy chậm vào trong phòng bếp sắc thuốc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp