Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 35


2 tháng

trướctiếp

Sau đó vẫy tay gọi tiểu tôn nữ phía sau rót trà, để con rể mới ngồi xuống uống trà.

Diệp Gia liếc mắt nhìn hắn, mặc kệ hắn, năng lực giao tiếp của người này không cần nàng lo lắng. Vén rèm lên và bước vào nhà. Nhìn thấy một người đang nằm trên giường, mặt gầy và vàng. Bên cạnh giường có hai cô nương người đứng người ngồi đang lau nước mắt. Diệp Gia cũng nhận ra được một người trong đó, Diệp tứ muội lần trước đến bị Diệp Trương thị sai đi giặt quần áo. Ngồi bên mép giường lau nước mắt là Diệp ngũ muội, cô nương nhỏ nhất của Diệp gia.

Hai người ngẩng đầu lên khi nghe thấy động tĩnh, vừa nhìn thấy Diệp Gia nước mắt càng dữ dội hơn.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Gia đi tới, nhìn người trên giường, mặt đầy nhợt nhạt. Mặc dù chưa từng gặp người thật, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, mặc dù Diệp Tô thị tính tình yếu đuối, nhưng sức khỏe vẫn coi như mạnh khỏe. Làm sao mới mấy ngày đã biến thành như vậy?

Diệp tứ muội là hồ lô cưa miệng, hỏi nàng ấy chắc chắn không nói được gì. Diệp tam muội vốn tam tỷ là Diệp Gia, nhưng mẹ ruột gặp chuyện không may nàng ấy còn sợ cái gì? Lập tức than thở khóc lóc nói ra mọi chuyện.

Lại là bên phía Diệp Trương thị gây chuyện. Vẫn là chuyện của Trương Xuân Phân. Cách đây mấy ngày trước, Trương Xuân Phân đã xảy ra một vụ bê bối lớn trong thị trấn, ăn cắp đồ của người ta còn bị một vài thanh niên lột y phục trên đường phố. Những chuyện như vậy, cho dù phong tục của tây bắc có cởi mở đến đâu cũng không đỡ được. Không phải sao, mấy nhà mà Diệp Trương thị cho Trương Xuân Phân đi xem mắt năm trước nghe xong chuyện này, liên tục từ chối việc xem mắt.

Trương Xuân Phỉ mười bảy mười tám tuổi, cái tuổi này vốn đã khó nói với người ta. Lớn hơn một tuổi là một cô nương già. Đợi thêm một chút nữa, e rằng sẽ không thể kết hôn được. Diệp Trương thị vất vả lắm cuối cùng mới nuôi lớn được muội tử này, đâu thể bỏ nàng ta ở nhà làm gái già được?

Nhưng danh tiếng của Trương Xuân Phân hỏng, người trong sạch không muốn cưới. Những người sẵn sàng kết hôn là những góa vợ già mù và què quặt trong làng, mấu chốt là những người này còn tuyên bố rằng nếu họ kết hôn với Trương Xuân Phân, phải có cửa hồi môn đủ dày mới bằng lòng. Khi Trương Xuân Phân nghe được chuyện này, đêm hôm đó đi tìm cái chết. Tẩu tử của Trương gia phủi tay mặc kệ không muốn quan tâm, chỉ có Diệp Trương thị là tỷ tỷ ruột đau lòng đến nhỏ máu.

Nàng ta hết cách, bắt đầu có ý đồ xấu. Nghĩ ra Diệp gia còn có hai cô em chồng vẫn chưa xuất giá. Dáng dấp cũng không tệ. Mặc dù không thể xinh đẹp bằng Diệp Gia, nhưng đi ra ngoài ai ai cũng khen. Nàng ta giở thủ đoạn, đến chỗ gái điếm ở phía bắc thị trấn làm ít đồ để dụ Diệp tứ muội ra ngoài.

Dưới danh nghĩa Diệp Tứ muội đến tìm người xem mắt, đến lúc đó thả đồ vào trong nước trà. Sau khi chàng trai uống trà xong, lại nhốt chàng trai và Xuân Phân vào trong phòng. Mọi chuyện xong xuôi việc kết hôn sẽ được giải quyết.

Chiêu này của nàng ta quả nhiên không cần mặt mũi, nhưng thanh danh của Trương Xuân Phân cũng không cần mặt mũi.

Nhưng thật trùng hợp là, người Diệp Trương thị tìm Trương Xuân Phân lại không thích. Với cái đức hạnh kia của nàng ta vẫn không thích nhà người ta nghèo. Diệp Trương thị lôi kéo một hồi Trương Xuân Phân không tiến vào, ngược lại còn đẩy Diệp tứ muội đi.

Một cô nương gia hiền lành như hoa như Diệp tứ muội, dù sao vẫn có người trong sạch âm thầm chờ đợi. Lúc đầu Diệp Tô thị đã tìm cho Diệp tứ muội một trưởng tử của nhà phú hộ trên trấn để xem mắt, người tướng mạo đoan chính, có thể chịu được cực khổ còn phúc hậu. Chỉ đợi Diệp tứ muội đến tháng sáu năm nay làm mai. Ai ngờ còn chưa đợi đến tháng hai, Diệp tứ muội đã bị người ta chà đạp như thế. Việc hôn nhân tốt đẹp còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Lúc trước Diệp Tô thị làm hỏng tam nữ nhi đã có áy náy tích tụ trong lòng. Bây giờ tứ nữ lại cũng hỏng như thế, mắt tối sầm thổ huyết.

Diệp tứ muội cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng không nói lời nào. Diệp ngũ muội tức giận đến mức mặt xanh xám, quan tâm đến mẫu thân nên cũng không làm ồn. Hôm qua Diệp lão gia nổi giận một trận, nói là phải bỏ Diệp Trương thị. Kết quả nói hồi lâu bị mấy cháu trai khóc lóc, đến bây giờ cũng không có động tĩnh.

Diệp Gia không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này, cảm thấy hoang đường lại không nói ra được: "Vậy, vậy người trong phòng kia đâu? Đã từng tới thăm chưa?"

Câu hỏi này là hỏi hai người. Diệp tứ muội từ mặt mũi trắng bệch trong nháy mắt đỏ bừng, Diệp ngũ muội lúng túng lắc đầu nửa ngày. Từ hôm qua mẫu thân xảy ra chuyện, bọn họ đều trông coi, đâu còn có thời gian quan tâm đến chuyện ngày đó.

Diệp Gia trầm ngâm một lát, bảo các nàng chăm sóc Diệp Tô thị thật tốt, còn mình thì vén rèm đi ra ngoài.

Việc đã đến nước này, chỉ có thể hỏi rõ ràng trước rồi nói sau. Diệp Ra đi ra ngoài đến bên cạnh Chu Cảnh Sâm, thấp giọng thì thầm hai câu với hắn. Vừa tới gần, Chu Cảnh Sâm cảm nhận được hơi thở có chút mất tự nhiên. Nhưng cha vợ đang nhìn hắn cũng không nhúc nhích, mặc cho Diệp Gia nói xong mới gật đầu nói: "Không cần mời đại phu. Trước khi đến ta đã đến y quán rồi, chắc là lát nữa đại phu sẽ tới."

Diệp Gia sững sờ, một lát, liếc nhìn người của Diệp gia mới nói: "... Vậy được, ta ra ngoài xem thử."

Vì hôn sự của Trương Xuân Phân, Diệp Trương thị cũng coi như đã nhọc lòng. Chuyện của Diệp tứ muội cả thôn đều đã biết rồi. Diệp Gia không cần ra ngoài hỏi, đi một vòng cũng có thể nghe được đầy đủ. Biết được người kia là Vu Gia thôn. Cách Diệp gia trang không xa, nàng đi qua hỏi.

Hỏi được tin tức không được tốt lắm, người này là số khổ. Tình hình còn kém hơn cả Chu gia lúc trước, nghe nói không cha không mẹ, không có người thân. Một đứa cô nhi con lai chạy trốn từ phía bắc đến đây. Không có nhà, chỉ có một căn phòng ở ngọn núi phía sau Vu gia thôn. Ban ngày không biết đi đâu tìm việc, chỉ có ban đêm mới về nhà nghỉ. Lúc trước Diệp Trương thị coi trọng người này, chính là vì hắn ta không có người thân dễ gây khó dễ.

Diệp Gia đi tới Vu gia thôn, đương nhiên không gặp. người kia không sống ở đây, phòng gỗ cực kì cũ nát, bên trong trống không.

Trong lòng nặng trĩu, Diệp Gia quay về Diệp gia, đại phu đúng lúc đi ra từ trong nhà.

Lão đại phu lần trước xem chân của Chu Cảnh Sâm, tất nhiên nhận ra. Lúc này lắc đầu, nói thẳng Diệp Tô thị tức giận sinh bệnh. Lại thêm những năm qua sức khỏe yếu ớt, hơi bị bệnh là ảnh hưởng đến bên trong. Nói thật, dù có uống thuốc cũng không khỏi được bệnh, e rằng từ nay về sau cũng không làm được việc.

Lão gia của Diệp gia lập tức mặt mũi âm trầm, eo càng cong xuống.

Bốc thuốc không rẻ, tây phòng còn có một người nằm ngày ngày không thể thiếu thuốc, bây giờ lão bà tử lại xảy ra chuyện. Ba nam đinh trong nhà cũng không được việc, việc trong nhà chỉ dựa vào một mình nhị nhi tức làm. Mấp máy miệng hồi lâu, thật sự là nói không nên lời không bốc thuốc cho lão bà tử. đôi mắt già nua đỏ bừng, hơn nửa ngày mới hỏi: "Bốc thuốc hết bao nhiêu bạc?"

"Ít nhất phải ba lượng." Lão đại phu cũng không phải ăn nói linh tinh, sức khỏe Diệp Tô thị phải chăm sóc bằng nhân sâm: "Thôi, các ngươi suy nghĩ lại một chút đi."

Diệp Gia ở bên cạnh nhìn, không hẹn mà cùng đối mặt với Chu Cảnh Sâm.

Hắn không nói gì, chủ nói đưa lão đại phu ra ngoài. Diệp Gia đi một hồi ngay cả nước cũng không uống. Yên lặng đến bên cạnh bàn rót chén nước từ từ uống hết. sau đó mới suy nghĩ hơn nửa ngày vẫn không nhịn được, trong lòng khinh bỉ sự từ bi thánh mẫu của mình, móc tiền kiếm được vào buổi sáng hôm nay ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp