Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 37


2 tháng

trướctiếp

Chu Cảnh sâm không biết nói gì với Diệp Vương Sơn, sắc mặt Diệp Vương Sơn đã dễ nhìn hơn nhiều. Lúc Diệp Gia tiến vào, hắn còn để ý gật đầu với Diệp Gia. Diệp Gia vốn dĩ không hiểu ý của hắn, muốn lên xem, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi tam tỷ. Giọng nói rất nhẹ, nàng vừa nghiêng đầu, cửa sổ phòng nhỏ phía tây bị đẩy ra, một thiếu niên gầy gò ghé vào cửa sổ.

Thiếu niên kia trông mới mười lăm mười sáu, cực kì gầy. Hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Gia hồi lâu, hỏi Diệp Gia có muốn vào ngồi một chút không.

Diệp Gia suy đoán hắn ta có lẽ chính là Diệp Thanh Hà. Nghĩ đến chuyện nguyên chủ cũng bởi vì hắn ta mà bị bán đi, vốn không muốn phản ứng.

Nhưng suy nghĩ một lát, vẫn tiến vào phòng hắn ta.

Căn phòng tối om, và chỉ có ánh sáng từ một cửa sổ đi vào. Ngay khi bức màn được vén lên, có một mùi hăng của thuốc. Diệp Gia đi vào, phát hiện giường đặt cạnh cửa sổ, mới đẩy cửa sổ thật ra là hắn ta đang ngồi trên giường. Phát hiện này khiến Diệp Gia nhíu mày. Nàng nghĩ mình có bị liệt cột sống. Ngã quỵ trên giường cũng không thể ngồi nổi kiểu đó. Dường như chỉ có chân bị gãy, xương sống nửa người trên không có chuyện gì.

Ánh sáng dưới mắt Diệp Gia khẽ lóe lên, chậm rãi đi tới.

Có vẻ người trong nhà có lòng chăm sóc, trong phòng hắn ta trông cũng sạch sẽ, không có mùi hôi gì khác. Diệp Thanh Hà rốt cuộc tại sao lại bị thương cũng không rõ. Dù sao bị thương đến bây giờ cũng đã gần nửa năm, hắn ta vẫn chưa từng đứng lên.

Gọi Diệp Gia vào cũng không nói thêm gì nữa, Diệp Thanh Hà có lẽ trước kia hắn ta không thân thiết với Diệp Gia. Lúc này, hắn ta ấp a ấp úng hỏi nàng sống ở Chu gia như thế nào.

Có thể như thế nào? Chính là như thế. Hơn nữa dù sao cũng đã gả đi, có hỏi thì cũng thay đổi được gì?

Diệp Gia cũng không lên tiếng, nhíu mày một cái, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào hai chân hắn ta. Sau những ngày nóng bức, chăn ga gối đệm trên giường mỏng. không cần đắp cũng không lạnh. Ánh mắt Diệp Gia nhẹ nhàng quét qua, không phải chuyên gia đều có thể nhìn ra hai chân của Diệp Thanh Hà không đúng lắm. Diệp Thanh Hà phát hiện Diệp Gia đang nhìn chân mình, co rúm lại cầm lấy chăn bông che hai chân.

Diệp Gia cũng nhận thấy sự ngượng ngùng của hắn ta và nhìn đi chỗ khác.

Hai tỷ đệ không có gì để nói, không quen trò chuyện miễn cưỡng. Diệp Thanh Hà cảm thấy có lỗi trong lòng, nhìn thấy thái độ cực kì lạnh lùng của tam tỷ, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Nói gì đó liên miên lải nhải, lặp đi lặp lại. Tóm lại đại khái chính là một câu, hắn ta xin lỗi Diệp Gia.

Diệp Gia nghe một lúc rồi không nhịn được mà đi tới. Khi Diệp Thanh Hà không chú ý, véo xương chân của hắn ta, động tác này lập tức xác định xương của Diệp Thanh Hà bị gắn sai khớp. Chẳng trách không đứng dậy nổi. Thật ra nàng không muốn xen vào chuyện của người khác nhưng vừa rồi nàng sờ một cái là biết, xương chân của Diệp Thanh Hà đã hoàn chỉnh. Thầm nghĩ nếu quyết tâm đánh gãy nối lại, cố gắng còn được.

Ngồi trong phòng của hắn ta một lúc rồi đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, Diệp Gia đã bị một cô tiểu cô nương trừng mắt.

Diệp Gia nhận ra tiểu cô nương kia, khuôn mặt vuông vức. Diệp gia đều là mặt trứng ngỗng, cả nam lẫn nữ đều xinh đẹp. Khuôn mặt vuông duy nhất là của Diệp Trương thị, những đứa con trai mà nàng ta sinh ra có khuôn mặt trứng ngỗng của Diệp gia, nhưng tiểu cô nương lại có gương mặt hình vuông.

Diệp Gia không quan tâm bị trừng mắt, vừa rồi ra mặt để Diệp Vương Sơn bỏ mẹ ruột của cô bé, tiểu cô nương này ở bên cạnh nghe. Không để ý đến cô bé, Diệp Gia quay lại đông phòng thăm Diệp Tô thị. Lúc này trong phòng có thêm một người, đó là nhị tẩu tử chưa từng gặp của Diệp Gia.

Nhị tẩu tử có tính tình chất phác, có lẽ làm việc ở trong ruộng thời gian dài, người trông cũng già dặn, Đứng chung với Diệp Tô thị, không biết ai trông lớn tuổi hơn. Lúc này không biết mới từ chỗ nào trở về, trên chân trên người vẫn còn dính bún. Nàng ấu nhìn thấy Diệp Gia thì đứng lên gọi một tiếng, Diệp Gia gật đầu, đi qua phát hiện Diệp Tô thị chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào.

Diệp Tô thị nhìn thấy Diệp Gia, nói còn chưa nói đã khóc. Người gầy gò, khóc lóc khiến cho người ta đau lòng.

Tình cảnh của nhà này bi thảm, nhìn thấy cũng khiến người ta buồn phiền. Có câu nói thương tiếc cho sự bất hạnh tức giận vì không thể chiến đấu. Diệp Gia không phải người thích lải nhải, từ trước đến nay nàng không thích hối hận khóc sướt mướt. Gặp chuyện hối hận thì làm được gì? Tất nhiên là dứt khoát giải quyết, xử lý tất cả vấn đề.

Diệp Tô thị khóc nửa ngày không thấy tam nữ nhi mở miệng, sau đó không khóc nữa. Đúng lúc Diệp tứ muội bưng thuốc tới, để Diệp Tô thị uống thuốc trước.

Bà ấy uống thuốc nằm xuống, một đám người đi ra khỏi phòng. Người trong sân đứng cũng không tiện, Diệp nhị chào hỏi mời người vào phòng mình nói chuyện. Diệp Gia đi theo cùng, ngồi xuống bên cạnh Diệp tứ muội, hỏi chuyện tiếp theo các nàng muốn xử lý như thế nào. Hôm nay cho dù Diệp lão đại có thể hồi âm xử lý Diệp Trương thị hay không, Chu Cảnh Sâm cũng đã bỏ tiền ra mua thuốc trước. Diệp Gia không biết hắn lấy tiền ở chỗ nào, đã trả cũng không thể đòi lại. Nhưng chuyện phía sau phải có cách xử lý, Diệp Gia hỏi Diệp tứ muội nghĩ thế nào.

Diệp tứ muội từ lúc bị người ta cưỡng bức đã không ngủ một ngày một đêm, chịu đựng đến hiện tại không khóc, cũng vì lo lắng cho sức khỏe yếu ớt của mẫu thân.

Tỷ tỷ vừa há miệng hỏi, nước mắt nàng ấy chảy xuống: "Tam tỷ, muội biết tỷ bán hàng trên trấn. Bây giờ thân thể của muội đã dơ bẩn, không gả đi được. Muội từ bỏ ý định lấy chồng, tỷ xem muội có thể giúp tỷ làm việc được không?"

Diệp Gia nhíu mày, kinh ngạc nhìn nàng ấy.

"Trong việc bếp núc muội như thế nào chắc tỷ cũng biết, đồ ăn trong nhà đều là do muội làm."

Những năm qua, việc nhà của Diệp gia chính là do Diệp tứ muội cùng với Diệp ngũ muội làm, đại tẩu tử Diệp Trương thị sẽ không giúp. Diệp tứ muội nâng hai mắt đỏ bừng lên: "Muội đến giúp tỷ, tiền kiếm được muội cũng không cần tỷ trả, tỷ cho muội một miếng cơm là được."

"Còn gì nữa không?" Diệp Gia cúi đầu xuống, nhìn Diệp tứ muội.

Diệp tứ muội hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt giống như có chút đấu tranh. Hồi lâu. Nàng ấy mới nói bằng giọng đầy căm phẫn: "Muội muốn kiện đại tẩu và cô em gái kia của tẩu ta lên quan phủ!"

Kiện đại tẩu lên quan phủ không thực tế, cũng không phải nói không thực tế, trên danh nghĩa là có thể. Nhưng bây giờ Diệp Gia biết rõ, Lý Bắc trấn bên này thực tế đã bị trụ sở doanh nắm ở trong tay. Không được lợi ích gì còn phải quản những chuyện này, có lẽ bọn hắn trình báo tình tiết vụ án lên cũng không có ai quan tâm. Hơn nữa, vừa mới biết tìm tới huyện nhan để kiện cần bao nhiêu tiền, Diệp gia có bỏ được để Diệp tứ muội đi kiện hay không.

Diệp Gia nói rõ mọi chuyện, Diệp tứ muội có lẽ cũng biết tính tình của cha ruột, nữ nhi gả ra ngoài đâu có quan trọng bằng cháu trai? Ôm mặt nằm lỳ trên giường khóc lóc.

"Kiện thì kiện được, nhưng rất có thể là không đạt được kết quả mà muội muốn. Trong chuyện này, đại ca có tác dụng hơn quan phủ." Diệp Gia không biết Diệp Thanh Sơn có tính cách như thế nào, nhưng có thể vì huynh đệ thì chắc là tốt hơn Diệp Vương Sơn. Diệp Tô thị đã được đại phu thăm khám, bây giờ chuyện hàng đầu là hôn sự của Diệp tứ muội: "Viện nương, người ở Vu gia thôn kia, muội nghĩ thế nào?"

Bản thân Diệp Gia là người hiện đại, không có suy nghĩ phá thân là phải với ai.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp