Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 27


2 tháng

trướctiếp

Diệp Gia vốn muốn cười cợt người ta. Nhưng nhìn thấy cái tay kia của Chu Cảnh Sâm mỗi lần đều nhắm sai mấy cây cỏ kia, nàng có chút không cười được. Lần một lần hai không làm rơi, lần ba lần bốn vẫn còn ở đó. Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đáng chết của Diệp Gia nhịn không được, bước nhanh tiến lên kéo cổ áo của hắn cưỡng ép kéo người cúi xuống hái được cây cỏ kia.

Túm xong cây cỏ mới phát hiện không đúng, bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm vòng tay qua eo của nàng.

Dư thị nghẹn họng nhìn trân trối. Diệp Gia vừa nghiêng đầu, bà ấy vội vàng giả vờ bận rộn, ôm tiểu tôn nữ rời đi: "Gia nương, ta đi rửa củ cải, ta bắt đầu vào đi cắt..."

Diệp Gia: "..." Làm gì vậy, phủi cỏ mà thôi.

Lất cỏ nát xuống, nói vỡ bên trên cũng phải lấy xuống vài trải lại. Tôn Ngọc Sơn đã từng làm thợ hồ, nhưng chỉ là học đồ. Không biết làm, không biết nhiều về cách thức. Hắn ta sử lý ngói vỡ và cỏ nát ở trên xuống, sau đó không biết nên trải ngói lần nữa hay là trát vữa trước, hắn ta không biết.

Đứng lên gãi đầu nửa ngày, Diệp Gia gọi hắn ta xuống trước.

Hắn ta không biết nhưng Diệp Gia lại biết rõ. Kiến trúc nông thôn thời cổ khác với đời sau, nhưng trình tự thật ra cũng tương tự. Cấu tạo khung nhà cơ bản không thay đổi, cột gỗ đỡ xà ngang, trên xà nhà lại lập dựng cột thấp đỡ xà nghiêng. Các khung được kết nối với nhau và bắt chéo theo chiều dọc và chiều ngang để tạo nên một khung vững chắc. Sau đó trét bùn lên các tấm mái, dân gian gọi là bùn, chính là vữa hoa đào. Phần trên được làm nhẵn và sau đó lát gạch.

Vữa hoa đào dùng để chỉ loại vữa làm từ vôi sống và đất sét vàng trộn với nước. Dùng đất sét vàng và vôi sống sống chia ba bảy trộn với nước. Đất sét vàng có thể đào sau núi, chỉ là không biết kiếm vôi sống ở đâu.

Nàng nói thầm trong miệng, Tôn Ngọc Sơn tai thính nghe thấy được. Nói trên trấn có bán, mười lăm văn tiền một túi.

"Vậy thì tốt." Trát nóc nhà thì hai túi là đủ.

Diệp Gia vốn định cùng đi với hắn ta, nhưng nghĩ lại không đi nhanh bằng hắn ta sẽ để lỡ chuyện, nên đưa tiền cho hắn ta đi mua.

Tôn Ngọc Sơn đi nhanh đến mức sắp bằng xe lừa, đồ đạc chỉ trong chốc lát đã mua về. Diệp Gia ngồi xổm ở bên cạnh vê thành một nắm. Vì lí do kỹ thuật, vôi sống không nhẵn mịn như đời sau, nhưng cũng dùng được. Tôn Ngọc Sơn ném hai túi vôi sống lên trên mặt đất, lại đi ra sau núi đào đất.

Thanh niên này đúng là làm được việc, làm việc nhanh nhẹn. Không đầy một lát, hắn ta đã gánh hai gánh đất sét vàng lớn về.

Diệp Gia quả thực có chút giật mình, người này nhìn gầy nhưng lại khỏe như thế. Hai gánh kia ít nhất phải hai trăm cân. Lại nắm một nắm khác ép trong tay, chất đất vô cùng mịn. Diệp Gia ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, nghe lão nông trong thôn nói ngày mai trời có thể mưa. Thế là nàng chỉ huy Tô Ngọc Sơn trộn bùn theo tỉ lệ, chuyện sau đó giao lại hết cho Tô Ngọc Sơn làm.

Trong nhà đang sửa nóc nhà, làm đồ ăn cũng không thể làm trong sân. Nếu không sẽ tro bụi khắp nơi.

Dư thị vào bếp kéo giỏ củ cải đã được rửa sạch ra đất trống sân sau, định lát nữa làm ở sân sau. Nhưng mà bà ấy vừa kéo đã bị Diệp Gia ngăn lại: "Nương, hôm nay chúng ta không làm, đến mau nghỉ một ngày."

Làm bánh củ cải cũng sắp hai tháng, trừ đi chi phí lương thực cho một nhà bốn miệng ăn và những thứ linh tinh, doanh thu thuần được hai mươi ba hai lượng sáu đồng tiền. Những đồng tiền này Dư thị dùng dây nhỏ bắt đầu xỏ qua, giấu ở dưới giường tây phòng. Lúc đầu Dư thị muốn để lại tiền cho Diệp Gia, dù sao cũng là do Diệp Gia kiếm được. Nhưng Diệp Gia không muốn, bảo bà ấy cất cẩn thận, lúc này bà ấy mới vui vẻ cất đi.

Chu Cảnh Sâm lẳng lặng nhìn Diệp Gia chỉ huy Tôn Ngọc Sơn pha vữa, ánh mắt lại rơi xuống người nữ tử bụi bẩn lần nữa.

Nữ tử không ăn mặc đẹp, cũng không trâm châu ngọc bội, đôi mắt sáng ngời trong ánh đèn rực rỡ. Có lẽ đã trôi qua quá lâu, trí nhớ của hắn mơ hồ. Cũng có lẻ kiếp trước hắn tự mình đắm chìm trong oán hận hoàn toàn không có tâm tư để ý Diệp thị, hắn mới phát hiện Diệp thị này giống như người xa lạ. Khác xa người ích kỷ ngu xuẩn trong trí nhớ của hắn.

Diệp Gia cảm nhận được có người đang nhìn nàng, nghiêng đầu sang chỗ khác, đối diện với ánh mắt của người đang ngồi trên ghế đẩu kia.

Mới bị cỏ nát dính vào, lúc này hắn kéo băng ghế đến bên hàng rào, người đang ngồi dựa vào tường hàng rào. Khi bốn mắt nhìn nhau, người kia cong cong khóe mắt về phía nàng. Trái tim Diệp Gia đập thình thịch, nghiêng mặt về, cầm xẻng xúc bùn vào trong thùng, nàng quay đầu vào bếp.

Đã gọi người ta tới nhà làm việc, còn nói cho người ta ăn cơm no. Diệp Gia đương nhiên sẽ không keo kiệt. Buổi sáng khi hạ quầy hàng Diệp Gia cố ý cắt hai cân thịt, còn mua một con cá lớn.

Nhắc mới nhớ, vùng tây bắc này thật ra cũng không tính là hoang vắng. Muốn thịt có thịt muốn cá có cá. Cá tự nhiên giống như cá hồi, cá chó, cá đầu to, cá trê, cá năm sọc, cá tuế, cá xích sảo, cá hồi bắc cực. Lý Bắc huyện có sông, giống loài cũng phong phú. Cá chép, cá trích, cá trắm cỏ, cá đen bình thường đều có. Chỉ có điều dân bản xứ không ăn cá nhiều, những tôm cá tươi mới này rất ít khi được mang lên bàn.

Diệp Gia là người phương nam, lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam chính cống, thích ăn cá cũng biết làm cá. Bình thường không làm là vì Chu gia không có đủ gia vị, thứ hai là ngại phiền phức trong nhà có trẻ con. Lúc này đãi người tất nhiên phải làm một con cá.

Con cá xích lư này nàng định làm thịt kho tàu, thật ra theo khẩu vị của nàng tất nhiên hấp sẽ ngon hơn. Nhưng khẩu vị của người phía bắc ăn mặn, cũng không ăn quen cá hấp. Cân nhắc đến việc bọn hắn sẽ thấy tạnh mới lùi lại mà cầu việc khác làm thịt kho tàu. Diệp Gia cứ như vậy bưng chậu cá đến bên cạnh giếng, cầm đao nhìn con cá nhíu lông mày. Dư thị ôm Nhuy Tả Nhi cũng đi theo, ở bên cạnh không dám phát ra tiếng mà nhìn nàng nhíu mày.

Hồi lâu, Dư thị dường như phát hiện ra sự buồn rầu của Diệp Gia, nhỏ giọng hỏi một câu: "Gia nương, không biết giết sao?"

Biểu cảm của Diệp Gia cứng ngắc lại: "Nương, nương biết giết sao?"

"..." Biểu cảm của Dư thị cũng cứng ngắc lại.

Mẹ chồng nàng dâu hai người một người là vương phi tương lai, mười ngón tay không dính nước mùa xuân. Lưu vong ba năm bị mài mòn góc cạnh, mọi chuyện đều đang tìm tòi nhưng học hỏng hết. Một người là sinh viên tài cao khoa kỹ thuật học hành gian khổ hai mươi năm, biết nấu cơm nhưng gà cũng không dám giết, Nhìn con cá xích lư vẫy đuôi trong chậu gỗ như rồng bơi trong chậu, hai người liếc nhìn nhau, cũng không ra tay từ đâu.

Diệp Gia nhíu mày suy nghĩ một lát, cảm thấy mình đã rơi vào hoàn cảnh như thế này còn sĩ diện cái gì? Định vào trong phòng lấy chày gỗ ra. Cá sống nàng không dám nhưng lấy chày gỗ đập chết thì nàng dám.

Nàng cắn răng một cái đứng lên, vừa mới định đi lại nghe thấy một tiếng ho khan nhẹ nhàng.

Diệp Gia bực bội ngẩng đầu, người trên ghế đẩu đã đứng lên, chống nạng không nhanh không chậm đi tới, giọng nói của Chu Cảnh Sâm vẫn êm tai như vậy, nhẹ nhàng: "Đưa đao cho ta."

Nói xong, đi tới trước mặt Diệp Gia.

Sau đó cầm lấy tay đang cầm đao của Diệp Gia, chậm rãi lấy đi đao trong tay nàng. Ngồi xuống, giơ tay lên một đao chính xác. Máu chảy ra, trên mặt hắn còn mang theo ý cười nhàn nhạt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp