Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 28


2 tháng

trướctiếp

Ánh nắng chiếu vào mặt của hắn, lông mi như lông quạ tạo nên bóng đen xanh dưới mí mắt. Tướng mạo của hắn tuấn mỹ hiếm có, màu da như ngọc, gương mặt sáng lấp lánh.

Cái gì gọi là nụ cười ấm áp như gió mùa xuân? Là cái này. Đương nhiên, sẽ ấm áp như mùa xuân hơn nếu trên mặt người này không dính máu. Diệp Gia tê rần, cúi đầu nhìn về phía con cá xích Lư đầu một nơi thân một nẻo. Suýt nữa quên mất trong nhà còn có một người chém người như cắt dưa.

"Thứ này phải làm thế nào?" Nam nhân ngẩng đầu, trong mắt lọt cảnh xuân, lẳng lặng sáng ngời chói mắt.

Diệp Gia: "..." Nếu trên tay đã dính tanh thì để hắn làm.

Diệp Gia thật ra cũng không có sỉ diện như vậy, giết con cá mà thôi. Kiếp trước nàng còn nhìn thấy mẹ giống bị động kinh phong nắm lấy con cá điên cuồng đập lên trên mặt đất ở trong phòng bếp, máu bắn tung tóe khắp tường trần nhà phòng bếp. thế là nàng ngồi xổm xuống, nghiêm trang chỉ huy Chu Cảnh Sâm cách lấy mang cá ra, mổ bụng mổ ngực, xử lý nội tạng, nhân tiện bóc lới màng đen ở vách trong bụng cá: "Thứ này nhất định phải xử lý sạch sẽ, nếu không sẽ vừa tanh vừa đắng."

Chu Cảnh Sâm gật gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy làm rất sạch sẽ.

Toàn bộ quá trình Diệp Gia ở bên cạnh giám sát, hài lòng gật gật đầu. Sau đó mới quay đầu đi bưng thịt ra, lạch cạch một tiếng đặt tới bên cạnh hắn: "Nếu đã làm thì làm hết đi. Tướng công, thịt cắt miếng."

Nói xong, nàng dùng tay dựng lên một độ dày, để hắn cắt theo độ dày này.

Chu Cảnh Sâm: "..."

Hắn cắt thịt cũng rất nhanh, thanh đao mà Diệp Gia cảm thấy dùng không tốt ở trong tay hắn lại linh hoạt giống như ngón tay của hắn. Diệp Gia ổn định tinh thần nhanh chóng cắt đồ ăn kèm. Nhuy Tả Nhi ngồi xổm ở bên cạnh bị hành làm cay nước mắt ào ào. Vừa bị cay đến nỗi không mở nối mắt vừa sống chết không đổi chỗ, hai tay nhỏ ngắn nắm thành đấm không chịu nổi dụ mắt, vẫn không quên hỏi: "Thẩm nương, làm đồ ăn ngon sao?"

"Đúng, ăn ngon." Diệp Gia thật sự nhìn thấy mà muốn cười: "Ngươi đứng xa một chút, thái hành cay mắt."

Tiểu hài nhi nghe lời dịch ra sau, vẫn ngồi xổm không đi.

Trôi qua hai tháng, Nhuy Tả Nhi đã thay đổi. Trước kia tiểu nha đầu gầy ốm như que củi đã lớn hơn một vòng. Màu da cũng được nuôi trắng nõn, tóc khô sơ không dưỡng tốt dễ như vậy, nhưng người đã sớm được nuôi trắng tinh như búp bê phúc.

Nói cho cùng, Chu gia không xấu xí. Nghe Dư thị nói, phụ thân mẫu thân của Nhuy Tả Nhi có tướng mạo tốt nhất, sợ là từ nay về sau chỉ có hài tử của Doãn An mới có thể so với Nhuy Tả Nhi. Nói xong, Dư thị vẫn không quên dùng khóe mắt liếc mắt nhìn Diệp Gia, ý đó đồ đần cũng có thể nhìn hiểu. Diệp Gia giả cầm giả điếc vờ như không nhìn thấy, nực cười, hài tử của Chu Cảnh Sâm hắn có liên quan gì tới Diệp Gia nàng?

Tôn Ngọc Sơn làm việc vô cùng nhanh nhẹn, trong vòng một buổi sáng, hắn ta đã trát được nửa bên nóc nhà. Có lẽ ăn bữa cơm đến buổi chiều là có thể làm xong.

Diệp Gia bên này làm một con cá kho lớn, hầm hai cân thịt kho. Làm một đĩa bạch tùng xào dấm, lại làm củ cải viên. Ăn kèm với rau trộn, làm một bàn lớn. Mặc dù giữa trưa vẫn là cơm ngũ cốc, Diệp Gia còn chưng một nồi bánh bao làm từ bột mì. Gia đình bình thường không thể ăn nổi bánh bao làm từ bột mỳ, vì bột mì đắt. Nhắc mới nhớ, bánh củ cải sợi của Diệp Gia bán được cũng có công lao của bột mì.

Tôn Ngọc Sơn một thân bùn đất nhảy xuống từ nóc nhà, Diệp Gia cho hắn ta chút nước nóng lau chùi. Sau đó bày một bàn trong sân.

Nông dân chỉ khi ăn tết trên bàn mới có thức ăn mặn, Tôn Ngọc Sơn thấy Chu gia chiêu đãi hắn ta vừa có cá vừa có thịt, trong lòng cũng cảm kích.

Đợi đến khi nếm thử một miếng thịt, đôi mắt kia cũng không nhấc khỏi bát nổi. Đừng nói là Tôn Ngọc Sơn chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy, Chu Cảnh Sâm nếm thịt cá cũng nhíu mày, Diệp Gia làm cá kho dùng cách nấu của Giang Nam, thích thả chút đường cho tươi.

Mùi vị thơm ngon này khiến Nhuy Tả Nhi không ngừng ăn cá. Ngay cả Dư thị luôn chê cá tanh cũng gắp thêm mấy đũa.

Tôn Ngọc Sơn buổi chiều càng cố gắng làm việc hơn. Diệp Gia thấy hắn ta mệt mỏi thở dốc, vội vàng gọi hắn ta xuống uống chút nước trả nghỉ ngơi rồi làm tiếp. Nhưng mà người này chưa ngồi được một lát đã tiếp tục làm việc. Đến trời tối, nóc nhà của Chu gia mới tính là xây xong.

Diệp Gia lui ra thật xa nhìn lên trên, ngói mã rất kín. Sau này chắc là không cần sợ mưa dột nữa.

Ban đêm Tôn Ngọc Sơn ăn cơm ở Chu gia, Diệp Gia kết tiền công. Thật ra cái nóc nhà này một mình hắn ta chia làm hai ngày để sữa cũng được. Nhưng người này đúng là thành thật, cứ thế xây xong trong một ngày. Diệp Gia nhớ giữa trưa còn một bát thịt nên để Tôn Ngọc Sơn bưng về.

"Như vậy cũng được sao?" Tôn Ngọc Sơn cầm bốn mươi văn tiền công, còn hai bữa cơm, đã sớm cảm thấy được nhiều. Lúc này liên tục khoát tay không dám nhận: "Lão bản nương phúc hậu, ta không thể cầm cái này được."

diệp Gia vốn cũng không phải khách sáo với hắn ta, thịt này đúng là cho Tôn lão hán. Nói nàng dối lòng cũng được, Diệp Gia chỉ cảm thấy lão đầu kia gầy ốm đáng thương. Nông dân thành thật, nàng muốn cho người ta ăn chút gì đó: "bảo ngươi cầm về thì cứ cầm về đi, sáng mai bảo cha của ngươi đừng tới đây. Hôm nay trong nhà không làm bánh, ngày mai không bày quầy. Ngày mốt lại xem, nếu như trời mưa, bảo cha ngươi ở nhà nghỉ một ngày. Đợi mưa tạnh lại đến."

Tôn Ngọc Sơn vừa cảm kích vừa xấu hổ, liên tục cảm ơn Diệp Gia rồi mới đi.

Chu Cảnh Sâm ở bên cạnh quan sát, hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: "Gia nương, Tôn gia kia là Tôn gia đến từ Hạ Gia Kiều của huyện Càn đúng không?"

"Hả?" Diệp Gia đâu biết Hạ Gia Kiều huyện Càn ở đâu? Sửng sốt một chút, không chắc chắn lắm: "Chắc là vậy."

Chu Cảnh sâm đưa mắt nhìn nàng một lát, thấy Diệp Gia trong mắt của hắn dần dần đỏ mặt, hắn cúi đầu xuống mỉm cười.

"..." Diệp Gia đỏ mặt không phải vì chuyện gì khác là xấu hổ. Chẳng biết tại sao, nói chuyện với Chu Cảnh Sâm luôn có cảm giác bị hắn chèn ép trí thông minh. Trơ mắt nhìn bóng lưng hắn chậm rãi chống nạng rời đi, cảm giác tự nhiên khiến cảm giác quen thuộc này trở nên mạnh mẽ hơn.

Được rồi, tại sao nàng phải luôn cạnh tranh với người này xem ai thông minh hơn? Có thời gian rãnh rỗi nghĩ toàn thứ không đâu.

Nghĩ như vậy, Diệp Gia quay đầu quay về phòng.

Vẫn phải nói, Diệp Gia đã nói. Buổi tối trời còn ổn, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã mưa.

Chợ ngói ngày mưa không mở. Diệp Gia ngủ tới hừng sáng, nhìn chằm chằm vào nóc nhà có chút lo lắng. Bùn trên nóc nhà không biết đêm qua đã khô chưa, trời mưa sữa không uổng công đúng không? Nàng bung dù ra, cũng may ngói mã kín. Hôm qua sợ không đủ, cố ý mua thêm năm trăm miếng ngói. Xếp dày đặc. Mưa đập vào gạch và trượt xuống mà không làm ướt bùn bên dưới.

Người một nhà thở phào nhẹ nhõm, nghĩ may là Gia nương quả quyết tiêu số tiền này, nếu không nóc nhà sửa cũng vô ích.

Ai biết trận mưa này rơi liên tục bốn ngày. Bốn ngày liên tiếp không buôn bán, đến ngày thứ năm Dư thị bắt đầu lo lắng. Mấy ngày nay gia đình không có việc gì để làm chỉ rửa củ cải trộn nhân bánh, dồn được ba bốn trăn bánh đẩy lên trên trấn bán.

Không may, hôm nay vừa lên thị trấn, cổng chợ ngói có thêm hai quầy hàng bán bánh.

Tình cờ, đều là làm bánh củ cải.

Thời tiết dần ấm lên, mặt trời mọc từ sáng sớm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp