Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 26


2 tháng

trướctiếp

Cho tới bây giờ bên kia vẫn còn đợi không.

Chỉ thấy đôi mắt dài nhỏ của nàng ta như có như không đảo trên mặt Chu Cảnh Sâm, tròng mắt quay tròn, chỉ chốc lát sau trên mặt mang theo tia không cam lòng. Khóe mắt Chu Cảnh Sâm liếc qua, không thèm để ý, chỉ làm như không thấy.

Trong lòng Trương Xuân Phân có thể nghĩ cái gì? Còn không phải đang oán hận điểm này với Diệp Gia.

Nếu nói trước kia trong lòng nàng ta cực kỳ ghét bỏ Chu gia, lúc này lại có chút ghen tỵ. Con người là như vậy, một khi ghen ghét là hận không thể một mất một còn với đối thủ không dính nổi một chút chỗ tốt. Dưới cái nhìn của nàng ta, Diệp Gia nên sống vừa khổ vừa mệt, nam nhân vừa xấu vừa nghèo, tốt nhất cả đời bị nàng ta ép tới mức không ngóc đầu lên được. Ai biết được người khổ dịch trong lời đồn lại có dáng vẻ như thiên tiên thế này? Nếu sớm biết nhi tử của Chu gia như thế này, nàng ta còn lâu mới để Diệp Gia chiếm lợi.

Đúng vậy, sau khi nhìn thấy Chu Cảnh Sâm nàng ta lại cảm thấy Diệp Gia chiếm lợi. May mà nàng ta đẩy tới, Diệp Gia mới được gả cho người tuấn tú như thế. Nghĩ lại mà khó chịu trong lòng. Diệp Gia dựa vào cái gì mà may mắn có được nam nhân như thế?

Trương Xuân Phân đi lên nói chuyện với Chu Cảnh Sâm. Nàng ta không nói gì khác, đi lên hỏi Diệp Gia tại sao gần đây không lên trên trấn chơi.

Chu Cảnh sâm nhìn có chút muốn cười: "Không phải ngày nào cũng lên sao?"

Trương Xuân Phân nhìn gương mặt này có chút choáng váng, mở miệng nói: "Không phải lên trên trấn bày quầy hàng. Là đến tìm người. Ngươi không biết sao? Gia nương nàng ta biết lấy lòng nam tử, khiến cho người ta đuổi tới tặng đồ tốt cho nàng..."

"Ồ?"

Nói xong, Trương Xuân Phân vừa định nói những chuyện kia của Diệp Gia ra. Nhưng nàng ta vừa muốn mở miệng, quay đầu nhìn thấy Diệp Gia dẫn người trở về, sợ một hồi Diệp Gia sẽ huyên náo cho nàng ta mất mặt, để lại một ánh mắt muốn nói lại thôi rồi rời đi.

Chi Cảnh sâm đưa mắt nhìn nàng ta đi xa, cúi đầu bật cười một tiếng.

Diệp Gia quay về thấy hắn đang cười, kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, vẫn hỏi một câu: "Cười gì vậy?"

"Không có gì." Chu Cảnh Sâm lắc đầu, Tôn lão hán bên kia đuổi xe bò tới.

Diệp Gia nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, không nhìn ra gì thì không quan tâm nữa.

Tôn lão hán chính là lão đầu mà Diệp Gia thuê xe, họ Tôn. Ông ta nhanh nhẹn giúp Diệp Gia đưa đồ lên xe bò. Bên người còn có một người trẻ tuổi mặt đen đi theo. Gầy gò, ăn mặc cũng rách tả tơi, dáng vẻ trông thật thà, ánh mắt cực kì trong trẻo. Tôn lão hán vội vàng kéo người ra nói với Diệp Gia đây là tiểu nhi tử của ông ta Tôn Ngọc Sơn, chính là đến Chu gia làm việc ngay hôm nay.

"Lão bản nương." Tô Ngọc Sơn nhếch miệng cười một tiếng, trông càng khờ hơn.

Diệp Gia quan sát trên dưới, vóc dáng của hắn ta không cao. Thật ra làm việc vặt cũng không cần đòi hỏi khắt khe, có thể làm việc rõ ràng là được. Nàng nhìn thoáng qua rồi gật gật đầu, biểu thị đồng ý: "Được, lát nữa về nhà với ta thử xem."

Ngược lại Chu Cảnh Sâm ở bên cạnh nhìn Tôn Ngọc Sơn hồi lâu, thấy hắn ta đi đường đặt chân rất nhẹ, ánh mắt có chút lấp lóe.

Diệp Gia cũng không chú ý ánh mắt của hắn, chỉ huy Tôn lão hán chạy xe bò ra bên ngoài. Mình thì theo thường lệ đi đến chỗ đại thúc bán dê mua nửa thùng sữa dê về, rồi sau đó lại mua một giỏ lớn củ cải để cho người ta đưa ra.

Bao lớn bao nhỏ, một đoàn người về Chu gia trước.

Ngói đã được chở về hôm qua, phụ tử Tôn gia hai người giúp đỡ tháo nồi và bếp và củ cải xuống.

Dư thị nghe thấy động tĩnh đi ra từ trong nhà, nhìn thấy nhiều đồ đạc, nhanh chóng tới giúp một tay. Hôm nay bà ấy không cần ra quầy, ở trong nhà rảnh rỗi làm điểm tâm. Nói là làm điểm tâm thật ra là nấu chút cháo.

Thứ khác bà ấy không biết làm, giúp đưa đồ vào nhà, quay đầu nhìn trong ngực Tôn lão hán có cái bánh cao lương bẩn thỉu, dứt khoát gọi ông ta vào cho một cái.

Tôn lão hán đương nhiên từ chối. Ông ta tới để đưa đồ, không phải tới làm khách. Sao có thể bắt người ta trả tiền còn ăn cơm của người ta. Nhưng từ chối một hồi thấy bà ấy không phải khách sáo giả, thế là theo ăn một bát cháo.

Người Chu gia phúc hậu, bọn hắn tất nhiên sẽ tận tâm. Tôn lão hán trước khi đi còn dặn dò Tôn Ngọc Sơn phải làm việc thật tốt, rồi sau đó mới vui vẻ rời đi.

Tôn Ngọc Sơn đúng là tay chân chịu khó như Tôn lão hán nói. Ăn xong là lập tức bò lên trên nóc nhà xem.

Diệp Gia đứng ở trong sân, cách thật ra nhìn lên trên nóc nhà. Nhuy Tả Nhi tò mò, cũng học theo Diệp Gia nhìn lên nóc nhà. Nhưng mà nàng bé còn quá thấp, không nhìn thấy. Dư thị đứng ở bên cạnh nhìn trong mắt trên mặt đều là ý cười. Bà ấy nhịn không được liếc nhìn nhi tử ở bên cạnh. Nóc nhà phải sửa, trong nhà tất nhiên không thể có người. Chu Cảnh Sâm ngồi trên ghế đẩu ở viện tử, ánh mắt trầm tĩnh quan sát hết tất cả.

"Hôm nay ra ngoài với Gia nương thế nào?" Dư thị mong hắn sống tốt với Diệp Gia, hiếm khi hai ngươi ở chung, tất nhiên phải hỏi.

Chu Cảnh Sâm không có biểu cảm gì: "Làm ăn rất náo nhiệt."

"Nương hỏi con chuyện này sao?" Dáng vẻ khó chơi của hắn khiến Dư thị có chút tức giận: "Nương hỏi con, con và Gia nương thế nào. Doãn An, hai con đã thành thân hơn hai tháng, đến nay vẫn còn chia phòng. Con đừng nghĩ đến Cố gia kia nữa, sống thật tốt với Gia nương đi."

Chu Cảnh Sâm trầm mặc không nói gì.

Hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi một câu: "Gia nương thường xuyên đi lên trấn?"

Câu hỏi này khiến trái tim Dư thị đột nhiên đập một cái. Bà ấy lập tức quay đầu dò xét vẻ mặt của nhi tử, tiểu tử này không biết là giống ai. Trên mặt hoàn toàn không nhìn ra chút manh mối gì. Dư thị đoán không ra nên úp mở trả lời: "Nàng lớn lên trên trấn, tất nhiên thường xuyên đi lại."

"Ừm."

Hai mẹ con dừng ở đây.

Tình hình của nóc nhà quả thực giống như những gì Diệp Gia đoán, ngói dùng trên đó không hề được trái vữa, chỉ có ngói. Ngói đã nát hết, lớp cỏ phía trên cũng nát. Chẳng trách trong phòng có mùi ẩm mốc khó chịu, có lẽ là do mùi của lớp cỏ này.

Tô Ngọc Sơn hỏi Dư thị lấy chổi, bò lên trên nóc nhà quét hết đống cổ xuống dưới.

Cỏ vừa rơi xuống đất, bị gió thổi qua, mùi hương đó xen lẫn với tro bụi nồng đến mức suýt chút nữa khiến Dư thị và Nhuy Tả Nhi ngất đi. Dư thị vội vàng bịt mũi tiểu tôn nữ lại, xanh mặt hỏi Diệp Gia có cần những cỏ này nữa không.

"Bỏ đi." Cũng đã thành như vậy rồi còn lấy làm gì, Diệp Gia vẫn chưa kéo khăn trùm đầu xuống. Không biết từ đâu lấy được một miếng vải nhỏ nữa, bịt mũi mình lại: "Nếu như nương muốn dùng thứ này nhóm lửa, ta khuyên nương nên từ bỏ."

Dư thị không ngờ Diệp Gia vừa nhìn đã nhìn thấy suy nghĩ của bà ấy, lập tức xấu hổ: "Ném đi cũng lãng phí, đốt đi còn có thể đỡ củi lửa một hai ngày."

Diệp Gia liếc qua Dư thị vừa định nói chuyện, quay đầu phát hiện Chu Cảnh Sâm sững sờ bị cỏ nát dính đầy đầu ở góc sân. Lúc này trên đỉnh đầu trên vai đều là cỏ nát, tro bụi đầy người hắn, có mấy cái cắm vào đầu tóc hắn. Người này xưa nay không có biểu cảm gì, dáng vẻ ngây thơ này là lần đầu, Diệp Gia nhìn từ bên cạnh, cười trên nỗi đau của người khác suýt chút nữa cười thành tiếng.

Chu Cảnh Sâm vội càng chống nạng đứng sang một bên, tay phủi đẩu phủi người.

Hắn phủi đầu không mặn không nhạt. Không biết là không nhìn thấy hay không sờ thấy, có một cây cỏ nát cắm thẳng vào trong tóc của hắn, phủi thế nào cũng không đến.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp