Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 25


2 tháng

trướctiếp

Diệp Gia đang muốn cãi lại, phía sau truyền đến từng tiếng nói êm tai của nam nhân: "Nương tử, chuyện gì vậy?"

Giọng nói của Chu Cảnh Sâm lọt vào tai như điện giật, khiến cho người ta có thể tê dại nửa người. Diệp Gia còn chưa có phản ứng quá lớn, Trương Xuân Phân nghiêng đầu sang chỗ khác, choáng váng.

Trương Xuân Phân nằm mơ cũng không nghĩ tới, tướng công nửa chết nửa sống kia của Diệp Gia lại trông như thế này. Đó là chân nhân sao? Ánh sáng chiếu lên đầu vai của nam tử trẻ tuổi kia giống như thiên tiên hạ phàm.

Nàng ta nhìn chằm chằm Chu Cảnh Sâm, dáng vẻ ngây ngốc kia bị huynh đệ Trương gia đợi nàng ta lâu không thấy về tìm tới nhìn thấy nhanh chóng kéo nàng ta ra.

Muội muội nhỏ tuổi này của hắn ta thích ganh đua so sách, không thích người khác tốt, cũng không biết tính tình này giống ai!

"Mười văn tiền." Diệp Gia quan tâm hắn ta làm gì, ăn bánh là phải trả tiền.

Huynh đệ Trương gia to như gấu đen nhưng tính tình lại có chút thật thà. Ở bên cạnh đứng nửa ngày không nói nên lời, hoàn toàn khác với tính tính của hai tỷ muội Trương gia miệng lưỡi bén nhọn. Thấy Diệp Gia lạnh mặt, hắn ta liên tục sờ túi không ngừng. Lắp ba lắp bắp đếm mười văn tiền đưa qua, móng tay trên bàn tay thô ráp toàn là bùn, anh nông dân trung thực.

Trương Xuân Phân vẫn không phục: "Ta ăn hai cái bánh của nàng thì làm sao? Tỷ ta là tẩu tử của nàng, sinh dưỡng năm đứa bé cho Diệp gia nàng, ta còn không thể ăn hai cái bánh của nàng sao? Nhị ca thật là, cùi chỏ ngoặt ra ngoài!"

Huynh đệ Trương gia xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, rầu rĩ nói thẳng lần sau không mang theo nàng ta tới nữa.

"Không phải chỉ là bánh củ cải sợi thôi sao? Có ai không biết làm đâu!" Trương Xuân Phân tức giận cắn một cái bánh, trước khi bị lôi đi vẫn không quên nói dọa: "Ngày mai ta cũng sẽ mở sạp hàng, ta làm chắc chắn sẽ ngon hơn nàng!"

"Được rồi được rồi..." Huynh đệ Trương gia kéo Trương Xuân Phân đi. ...

Người đi, người vây quanh bốn phía cũng tản ra. Vốn cũng không có náo nhiệt gì, một người chốc đầu ăn không trả tiền, chuyện như thế không hiếm lạ gì ở Lý Bắc trấn. Thời đại này người thật sự nghèo đói đến dài cổ, đâu còn hiểu được liêm sĩ lễ nghĩa?

Đúng lúc chợ ngói mở, hàng rào mở ra, đám tiểu thương cũng không xem náo nhiệt, vội vàng đi vào giành chỗ.

Ô Tô và Tứ Lặc chính là hai đại hán trông coi chợ ngói mỗi ngày còn để lại vị trí cạnh cổng. Diệp Gia bên này chậm rãi thu dọn, vừa hỏi Chu Cảnh Sâm mới nói gì với hai đại hán canh cổng.

Chu Cảnh Sâm cũng không giấu diếm gì, nói thẳng là thuận miệng trò chuyện hàn huyên với hai người. Rồi sau đó nói một chuyện với Diệp Gia, hai đại hán này nhìn thô kệch nhưng thật ra là đại đầu binh trong trụ sở. Bởi vì có liên quan gì đó đến nội quyết của một bách hội trưởng trong doanh địa. Mấy năm trước lui về từ chiến trường, được sắp xếp đến trông coi chợ ngói. Chợ ngói bên này thu tiền đều phải đưa đến trụ sở.

Diệp Gia dừng tay lại, nhìn về phía hắn: "... Chẳng phải chàng đi đưa bánh thôi sao? Đã trò chuyện sâu như thế rồi?"

"Thuận miệng trò chuyện hàn huyên." Nam nhân cười cười, thản nhiên nói: "Làm ăn ở chỗ của người ta, dù sao cũng phải nghe ngóng mới dễ làm việc."

Diệp Gia: "..." Nàng đưa bánh cho hai người kia nửa tháng cũng không biết được tên của người ta.

Dường như biết Diệp Gia đang suy nghĩ cái gì, Chu Cảnh Sâm liếc nhìn nàng một cái, trong đôi mắt đó lại mang theo ý cười. Hắn không nói gì kích động người khác, quay người giúp đỡ bưng giỏ trúc tới. Cầm đôi đũa, tay thon dài nắm lấy đũa cũng đâu vào đấy kẹp bánh rán trong chảo dầu xếp gọn vào trong. Diệp Gia chỉ phiền muộn trong chốc lát, lấy nắp nồi ra đậy lên.

Đang chuẩn bị nhấc nồi lên trên xe đẩy, bị người đè cánh tay xuống.

"Đứng bên cạnh, để ta."

Diệp Gia nhếch miệng, nhận lấy nạng của hắn, đứng ra phía sau.

Bị thương thì bị thương, nam tử khỏe là trời sinh. Chân Chu Cảnh Sâm bị thương cũng không ảnh hưởng đến lực cánh tay của hắn, bình thường Diệp Gia cần nhấc chung với Dư thị mới có thể chuyển được cái bếp, hắn lại nhấc lên trên xe đẩy một cách dễ dàng.

Sau khi mọi thứ được sắp xếp gọn gàng quay người lại xách một thùng phôi bánh lớn lên xe, nói với Diệp Gia: "Đi thôi."

"..." Nắm quyền chủ động cũng rất tự nhiên. Diệp Gia trầm mặc một lát, mừng rỡ nhẹ nhõm.

Nhưng mà lời kế tiếp của Chu Cảnh Sâm, lại khiến Diệp Gia biết rõ.

Trên thực tế, Lý Bắc trấn bị trụ sợ nắm trong lòng bàn tay.

Nói đến tây bắc hoang vắng, khác với trung nguyên bố trí quan nha nghiêm ngặt, chức trách rõ ràng. Kiểm soát nội bộ rối loạn. Bắc Đình Đô Hộ phủ lớn như vậy nắm phần lớn hộ dân trong tay. Người này dựa vào chiến công leo lên hàn môn. Biết đánh trận lại không biết quản lý. Không đọc sách nhiều, phía dưới nuôi không ít thủ hạ. Mà những thủ hạ đi theo kia phần lớn là cá mè một lứa.

Đều là hạng người chiếm danh phận nhưng không quản lý, dựa vào binh và chiến công của thủ hạ đưa tay để yêu cầu sự cống hiến từ bên dưới.

Vùng tây bắc nghèo, một là vị trí địa lý nghèo, thứ hai là con người. Trụ sở bên kia thiếu bạc thiếu lương thực thiếu người đều phải ra tay, trong tay bọn họ lại có binh quyền, dân chúng cũng không dám không cho.

Diệp Gia đưa nạng cho hắn, trong lòng suy nghĩ, đẩy xe đẩy cùng hắn tiến vào chợ ngói.

Hôm nay không biết vì may mắn hay sao, hai trăm năm mươi cái bánh không bao lâu đã bán gần hết. Cũng rất lạ là hôm nay đến mua bánh có rất nhiều phụ nhân trên trấn, chỉ thấy các nàng đi vào chợ ngói đi dạo một vòng lại vòng tới. Đứng ở trước sạp bánh chọn lựa nói chuyện với Chu Cảnh Sâm.

Những người này vẻ mặt tươi cười, nói chuyện thì thầm nhẹ giọng. Giọng nói của hắn êm tai, mỉm cười nói chuyện có thể khiến người ta thấy thoải mái. Các phụ nhân vây quanh trước sạp bánh không đi, mua một cái hai cái, chưa đầy một láy đã bán được không ít.

Làm được lâu hay không vẫn phải xem ngoại hình!

Diệp Gia sau khi phát hiện điểm này có chút hối hận, nàng không khỏi bắt đầu suy tư, nếu nhan sắc dùng tốt như thế, có phải nàng nên tháo khăn trùm đầu xuống không. Được rồi, nam nhân khác với nữ nhân, vẫn đừng nên tranh khí thế nhất thời này. Trong lòng nàng nghĩ cái gì đều hiện hết lên mặt, Chu Cảnh Sâm nhìn thấy, nhịn không được lại cười một tiếng.

Ánh mắt Diệp Gia đảo qua, hắn lập tức ngừng cười.

Nắn bóp bả vai, Diệp Gia lấy bao tay xuống, chuẩn bị dọn quán. Nhớ ra củ cải trong nhà đã hết, diệp Gia lại đi dạo trong chợ ngói.

Nàng vừa đi, Trương Xuân Phân lại đi bộ tới. Sạp hàng của huynh đệ nàng ta bày ở giữa, hơi cách xa chỗ này một chút. Bởi vì củ cải không phải thứ gì hiếm, sáng sớm bán được không bao nhiêu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp