Không muốn bỏ lỡ

Thích thì cứ thích thôi


1 tháng

trướctiếp

Sáng hôm sau, Mục Tiểu Sơ sau ra chơi tiết một đã mò sang lớp cô chơi. Cô ấy vốn là một người năng động nênn chẳng mấy đã ngồi kết bạn rồi nói chuyện hết mấy người bạn xung quanh cô. Chắc có vẻ tham khảo qua một lượt tình hình cô ở lớp mới rồi, Mục Tiểu Sơ kéo cô đi canteen mua trà sữa, tiện thể tâm sự riêng.

“Tớ thấy cái cậu bạn ngồi trên cậu khá đẹp trai đấy, cả cậu bạn ngồi góc chéo 2 dãy bàn thứ 4 cũng đẹp, cả….”

“Rồi là cậu sang thăm tớ hay sang ngắm trai?”

“Tớ sang khảo sát tình hình thôi mà, xem 2 năm thanh xuân còn lại của cậu có hi vọng có nổi một mối tình nào không”

“Thế cậu thì có chắc” Vừa nói xong chợt thấy gương mặt Tiểu Sơ thoáng nét ngại ngùng, Ôn Tiểu My phát hiện ra điều bất thường, vòng qua cổ Mục Tiểu Sơ vừa ghì vừa nói

“Á à, có đối tượng nào rồi, khai mau, dám dấu tớ, ai đấy, aii!!”

“Làm gì có ai, aa bỏ tớ ra, á…”

“Cậu khai đi thì tớ bỏ,…”

Hai người ầm ĩ một hồi, vừa xuống cầu thang chợt va phải hai người rẽ lên.

“Ơ Tiểu Sơ à, cậu đi canteen hả? Mua dùm tớ lon coca ít đường nhé”

Nói xong khoác vai cậu bạn ngay cạnh đi luôn trước khi Mục Tiêu Sơ kịp phản ứng

“Ai đấy? Bạn cùng lớp à? Đẹp trai phết nhỉ” 

Hai người khôi phục lại trạng thái bình thường, vừa đi Ôn Tiểu My vừa hỏi

“Ừ cậu ta tên Kì Chướng, lớp trưởng lớp tớ, còn người còn lại tên là Vũ Khanh Lục, ờ thì, là cái người mà cậu vừa muốn biết đấy”

“Cậu ta á, sao mà…đúng gout của người học giỏi, khác biệt thật”

Vừa bất ngờ, Ôn Tiểu My cũng vừa hình dung lại khuôn mặt vừa rồi, Vũ Khanh Lục ấy cũng không phải là xấu, nhưng nhìn cậu ta mang quả kính dày cộp, mặt hơi có tí mụn, dáng người chắc cũng chỉ cao ngang cô bạn Tiểu Sơ của cô, mà phải biết rằng ngày xưa, Tiểu Sơ thề thốt rằng phải thích người cao hơn mình 10cm. Nhưng giờ nghĩ cũng khó nói, đâu ai biết tâm tư thiếu nữ độ tuổi này thế nào, thích ai chỉ người ấy mới hiểu vì cái gì, Ôn Tiểu Sơ cũng nhẹ nhàng bồi thêm câu
“Nhìn đã thấy là học bá rồi, sao? Đổ vì học giỏi à?”

Nét mặt Mục Tiểu Sơ thoáng chút ngại ngùng, sùng bái, mù quáng nói “ Chả thế, bao nhiêu giải Hoá học của trường mình, một mình cậu ấy ôm hết đấy, nhân tài chuyên Hoá số 1 của lớp tớ, không nhưng thế mà mấy môn khác môn nào cũng được điểm tuyệt đối không thua gì Hoá Học đâu,…”

Như một người fan kể về thần tượng của mình, Ôn Tiểu My lại nhớ về quá khứ của mình, bị Mục Tiểu Sơ tua đi tua lại về thần tượng, về bài hát mới của nhóm,… Thấy Mục Tiểu Sơ tiếp tục nói không ngừng cô vội chạy trước

“Chết sắp vào lớp rồi, mua đồ nhanhh nên tiết sau tớ có tiết cô chủ nhiệm”

“Ơ tớ chưa kể xong mà, cậu ấy còn rất giỏi,… Đợi tớ với!”

Như một quãng nhạc đệm nhẹ, sau ngày Mục Tiểu Sơ kể về người cô ấy thích, cô lại nghĩ về Hà Trình. thực ra hai người cũng không tiếp xúc mấy. Thường chỉ trêu chọc qua lại với Phong Tính vài câu là cậu sẽ ở bên cười cười rồi nói đôi ba câu. Nhưng cũng vì thế mà mối quan hệ của 2 bàn bọn họ trở nên thân thiết hơn. Ôn Tiểu My cũng không chắc đây là cảm giác gì, liệu có phải thích như Mục Tiểu Sơ với bạn cùng lớp hay không hay đơn thuần chỉ là hảo cảm sinh ra với một người con trai đẹp trai.

Tâm trạng rối rắm đến cuối tuần, tối thứ 7, Ôn Tiểu My mặc quần áo ngủ đứng trước của nhà Mục Tiểu Sơ

“Cơn gió nào đưa đại tiểu thư họ Ôn nhà ta sang đây vậy?”

Vừa nói vừa loẹt quoẹt đôi dép ra mở cửa cho Ôn Tiểu Sơ

“Tớ thấy từ lúc chúng ta chuyển lớp, tình cảm bị xa cách, tớ sang đây hâm nóng tình cảm chút, tớ còn mua mì cay cậu thích này”

Nói hồi chạy vụt vào bếp cất hộp mì cay mà cô đặt từ nửa tiếng trước cho Tiểu Sơ, vừa loay hoay mở tủ lạnh kiếm gì đó ăn như một thói quen

“Nói đi, có chuyện gì thắc mắc muốn hỏi thiếu gia ta đây sao, ta cho phép nhà người hỏi 2 câu”

“Có gì đâu mà, tớ nhớ cậu thật màaa” vừa nói vừa vòng tay qua cổ ôm ôm, sờ sờ người Mục Tiểu Sơ.

“Cậu nói tiếng người giùm tớ đi, nếu không có gì nói thì tớ đi ngủ đây”

“Có có, đi chúng ta lên phòng rồi nói”

Rồi hai cô gái tíu tít đẩy nhau lên lầu, vừa đước đến bậc thang cửa phòng bố mẹ Tiểu Sơ mở ra

“Tiểu My sang ngủ à con, có ăn gì không bác dậy nấu cho”

“Ôi con chào bác, con làm bác tỉnh rồi ạ, thôi thôi con đi ngủ đây ạ, Bác ngủ tiếp đi nhé, chúc Bác ngủ ngon ạaaa”

Rồi lại chạy vụt vào phòng, Mục Ninh chậc chậc lưỡi rồi lại quay đầu vào ngủ tiếp, đúng là con gái, nhiều chuyện tâm sự ông không hiểu được.

Trong phòng, Ôn Tiểu My nằm chữ đại trên giường, còn Tiểu Sơ đang ngồi bôi kem dưỡng ẩm trước khi đi ngủ

“Ờ thì, thực ra tớ có một người bạn, cậu ấy mới quen một chàng trai, khá đẹp trai, nhưng cậu ấy cũng chỉ là có hảo cảm thôi, kiểu thấy tim đập hơi nhanh khi tiếp xúc với cậu ấy, xong luôn suy nghĩ về cậu ấy,… Thế thì có phải là thích không”

Vừa dè dặt vừa ấp úng ngẩng lên nhìn Mục Tiểu Sơ , sợ cô ấy phát hiện 

“Thế thì không phải đâu, chắc chỉ là thấy đẹp trai thôi, cô bạn của cậu cũng đơn thuần quá đi”

“Không phải đâu, tớ còn cảm thấy mỗi lần có ai nhắc đến tên cậu ấy tớ lại giật mình, tớ luôn để ý mọi hành động nhỏ của cậu ấy, mỗi lần vô tình hay cố ý tớ đều tạo cơ hội để xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa,… à bạn tớ kể như thế”

Đúng là nói dối dễ bị phát hiện, Ôn Tiểu My ngẩng mặt lên len lén nhìn Tiểu Sơ chợt thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm mình, khoé miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ

“Cậu có biết cái chiêu trò lừa gạt cũ rích bắt đầu từ “tớ có một người bạn,..” nó xưa lắm rồi không?”

“Kể đi, thằng nhóc cậu thích là ai?”

“Thực ra, thực ra,.. là ,..là”

“Kể!”

“Là Hà Trình, người ngồi bên trên tớ mà cậu khen đẹp trai í !!”

“Chậc chậc, đúng là bạn của tớ” 

“Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt ấy, tớ đang rối lắm đây”

“Thế cậu biết gì về cậu ta không”

Ôn Tiểu My lắc đầu

“Thế cậu với cậu ta có hay nói chuyện hoặc nhắn tin không?”

Ôn Tiểu My lại lắc đầu

“Thế cậu ta có chủ động nói chuyện hay gì ở lớp với cậu không?”

Suy nghĩ một chút, Ôn Tiểu My lại chầm chậm lắc đầu

“Haiz, đúng tình duyên cậu lận đận thật mà, tớ còn sợ cậu chuyển lớp không có người yêu, giờ thì hay rồi, thành yêu đơn phương luôn rồi”

Vừa nói vừa đứng dậy xuống nằm cạnh Ôn Tiểu My

Quay sang bắt gặp ánh mắt vô định của Tiểu My nhìn lên trần nhà, Mục Tiểu Sơ nuốt những lời đang định nói vào bụng

“Thực ra thích thì cứ thích thôi, để thuận theo tự nhiên đi, cậu suy nghĩ nhiều làm gì, cũng có phải lần đầu yêu đâu”

Nói sang quay sang cười hềnh hệch chọc vào eo Ôn Tiểu My, hai người lại cười phá lên nghĩ về chuyện xưa, bỏ qua khúc nhạc đệm vừa rồi.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp