Sáng sớm ngày hôm sau, Meister và Sauron lái khí cụ bay đến bên ngoài biệt thự của nguyên soái.
"Nói trước với em." Meister đẩy gọng kính, khóe miệng nhếch lên mang theo vẻ chân thật, đáng tin. "Em muốn tìm quản gia mới, anh không có ý kiến, nhưng những tài liệu còn lại ở căn cứ tổng bộ, sau khi trở về em vẫn phải tiếp tục xử lý."
"Ừm."
Sauron liếc nhìn anh trai mình, cam chịu công việc vốn nên thuộc về đối phương lại rơi trên đầu mình.
So với những chuyện nhỏ nhặt này, Sauron càng muốn tận mắt quan sát xem, quản gia mới có thật sự thích nơi này như lời Meister nói hay không.
Phong cách trang trí của biệt thự nhà nguyên soái rất kỳ quái. Căn biệt thự nằm trên đỉnh núi hoang vu vắng vẻ, lúc đầu mấy quản gia kia lần đầu tiên đến đây đều không dám bước vào cổng biệt thự.
Meister cúi đầu gửi tin nhắn cho Á Tiêu báo mình đang đứng trước cổng, thuận miệng nói: "Hôm qua anh luôn chú ý đến quang não, cũng không ngủ được bao lâu, sợ bỏ lỡ tin nhắn cầu cứu của quản gia mới."
Sauron liếc nhìn sang bên cạnh, sau đó liền nghe thấy Meister cảm thán nói: "Kết quả là quang não không có một tin nhắn nào."
Mấy quản gia trước đều từng gửi tin nhắn cầu cứu cho y, cũng không phải nói mấy vị quản gia kia nhát gan, dù sao nơi này là căn cứ biên giới nguy hiểm. Các quản gia vẫn luôn sống trong thành Trung Tâm an toàn, mới đến đây đã phải một mình ở trong căn biệt thự trên đỉnh núi hoang vắng hẻo lánh, cảm thấy sợ hãi cũng là chuyện bình thường. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhưng quản gia mới này lại khác.
Meister nhớ lại dáng người mảnh khảnh gầy yếu của thiếu niên, thật sự không nhìn ra đối phương lại có lá gan lớn như vậy.
Đang nghĩ ngợi, cửa biệt thự đột nhiên mở ra.
Thiếu niên mặc lễ phục màu đen bước ra từ bên trong, cậu đeo găng tay trắng, lưng thẳng tắp đơn bạc. Dường như tâm trạng cậu rất tốt, trên mặt thiếu niên tràn đầy ý cười, khuyên tai xương sụn màu bạc khiến cả người cậu sáng bừng lên.
Meister và Sauron nhìn nhau.
Xem ra tối hôm qua, quản gia mới hẳn là ngủ rất ngon.
Đây là một tin tốt đối với bọn họ.
Ít nhất quản gia mới sẽ không xin từ chức vì căn biệt thự này.
Á Tiêu không biết suy nghĩ của hai vị phó quan, nếu biết, cậu sẽ nghiêm túc nói với hai người, tối hôm qua là đêm ngon giấc nhất của cậu ở thế giới này.
Dù sao biệt thự cũng ấm áp và xinh đẹp như vậy.
"Chào buổi sáng hai vị phó quan."
Thiếu niên có khuôn mặt trắng nõn tinh xảo cong mắt nói.
Sauron gật đầu, đáp lại ba chữ "chào buổi sáng". Còn Meister thì ân cần hỏi thăm rất nhiệt tình: "Á Tiêu này, cậu đã ăn sáng chưa? Không biết mấy món ăn do người máy giúp việc làm có hợp khẩu vị của cậu không."
Nguyên soái rất ít khi ăn cơm, thường ngày đều dựa vào thực phẩm bổ sung để tồn tại, nhưng phần lớn mọi người vẫn ăn uống bình thường.
"Tôi tự làm một chút."
Nghĩ đến món trứng ốp la hình đầu lâu lúc sáng, Á Tiêu thầm khen ngợi bản thân. Thực đơn của ác ma và con người có chút khác biệt, Á Tiêu cảm thấy món cậu làm ngon hơn một chút.
"Hóa ra cậu còn biết nấu ăn?"
Ban đầu Meister chỉ muốn tán gẫu, nghe cậu nói thế thì hơi sửng sốt. Do trùng ma nên số lượng người máy ở căn cứ này rất ít, nhưng thành Trung Tâm thì khác, có sự hỗ trợ của người máy, Học viện Quản gia thường không dạy học sinh cách nấu ăn.
Chuyện Á Tiêu biết nấu ăn, Meister có chút kinh ngạc.
"Chỉ biết một chút thôi."
Á Tiêu khiêm tốn nói: "Lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ làm một ít bánh ngọt cho mọi người nếm thử."
"Bây giờ ta đã bắt đầu mong chờ được thử nó rồi."
Meister rất tán thưởng tính cách của quản gia mới, cởi mở, vui vẻ, dễ gần, rất được yêu thích.
Sau khi tán gẫu, Meister bảo Sauron lái xe, còn mình thì kéo Á Tiêu giới thiệu về tình hình của yến tiệc: "Lần này là hôn lễ của Apple, quan chức vận chuyển của căn cứ số bốn với Nayes, quan chức điều hành của căn cứ chúng ta."
"Căn cứ số bốn cũng sẽ phái người đến."
Meister vừa nói, vừa chuyển chủ đề, khóe miệng nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào: "Chắc hẳn bọn họ rất tò mò về sự tồn tại của Á Tiêu."
"Ồ." Á Tiêu nghĩ đến điều gì đó, cậu dừng lại một chút, cố ý nhấn mạnh với phó quan của nhân vật phản diện: "Tôi chỉ là một người bình thường thôi, không có gì quá đặc biệt, chắc hẳn sẽ khiến bọn họ thất vọng lắm."
Bhutto là một người bình thường.
[Á Tiêu] thay thế thân phận [Bhutto] nên cậu hẳn phải là một người yếu đuối cần được bảo vệ, không có năng lực chiến đấu.
Meister không nhận ra ý nghĩa sâu xa ẩn giấu trong câu nói này, còn tưởng rằng Á Tiêu chỉ đang đáp lại lời y vừa nói, cười đùa một cách khá thoải mái: "Lá gan của Á Tiêu còn lớn hơn người bình thường nhiều, bọn họ sẽ không thất vọng đâu."
"Hy vọng vậy."
Á Tiêu cong mắt.
Xe huyền phù nhanh chóng lao về phía trước. Á Tiêu hơi nghiêng đầu, làm như đang quan sát cảnh vật xung quanh, nhưng thực chất đang suy nghĩ về vụ bạo động sắp xảy ra trong yến tiệc.
Trong cốt truyện, Bhutto bị thương nặng trong yến tiệc, phản diện gần như suýt nữa là không thể tham gia cuộc gặp gỡ vào mùa xuân vì quản gia cứ mãi chưa hồi phục.
Á Tiêu không rõ cuộc gặp gỡ vào mùa xuân cụ thể là làm gì. Theo như cậu hiểu, chính là nguyên soái của bảy căn cứ đến thành Trung Tâm để bàn bạc công việc.
Cấm kỵ giả là anh hùng của Lam tinh.
Nhưng Cấm kỵ giả rất dễ dàng mất khống chế cũng bị người thường e ngại.
Chỉ cần bị đánh giá là Cấm kỵ giả có mức nguy hiểm cao, cho dù là người phụ trách cao nhất của căn cứ muốn vào thành Trung Tâm cũng cần phải trải qua kiểm tra chuyên nghiệp, đồng thời phải có quản gia chuyên nghiệp đã ở chung hơn ba tháng đi cùng.
Sau khi Bhutto bị thương, Tần Thích, thân là Cấm kỵ giả nguy hiểm cao không thể lập tức tìm được quản gia thay thế phù hợp, dù sao quản gia chuyên nghiệp cũng không phải tùy tiện chọn ra, mà phải được các cơ quan liên quan chứng nhận.
Theo như trong sách, dường như có thể tham gia cuộc gặp gỡ vào mùa xuân bằng hình thức trực tuyến, nhưng phản diện cứ nhất quyết phải đến hiện trường, thậm chí không tiếc trả giá bằng thân thể, cưỡng ép hạ thấp chỉ số TH.
Bây giờ người tham dự yến tiệc không còn là Bhutto nữa mà là Á Tiêu. ( truyện trên app T Y T )
Á Tiêu thầm nghĩ, đến lúc đó phải giữ một khoảng cách nhất định với đám đông. Thân phận hiện tại của cậu chỉ là một người bình thường, không thể tùy tiện ra tay. Lỡ như bị thương, cậu sẽ buộc phải tách khỏi phản diện trong cuộc gặp mặt vào mùa xuân, và trong khoảng thời gian dài sau đó sẽ không thể hấp thụ giá trị ác ma nữa.
Hệ thống bày tỏ sự đồng tình.
Xe huyền phù rất nhanh đã đến bến đỗ của hội trường.
Sau khi xuống xe, khí chất của hai vị phó quan đi bên cạnh Á Tiêu dường như có chút thay đổi.
Sauron vẫn giữ im lặng, nhưng bầu không khí xa cách xung quanh hắn càng trở nên mãnh liệt. Meister đeo kính gọng vàng, khóe miệng cong lên nụ cười, thế nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ xa cách và lạnh lùng, như thể chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị y chơi một vố.
Á Tiêu nhìn bọn họ với vẻ trầm tư.
Lúc này, hai người họ lại giống hệt như miêu tả trong cốt truyện. Trước đó, cả hai đều đối xử với cậu rất thân thiện, khiến Á Tiêu suýt chút nữa quên mất rằng họ là trợ thủ đắc lực của nhân vật phản diện, là những kẻ đồng phạm vô tình và tàn nhẫn trong mắt nhóm nhân vật chính.
Ba người rất nhanh đã đến cửa ra vào của hội trường, người phục vụ lần lượt đưa cho mỗi người một tấm thẻ số, nghe nói sau nghi thức kết hôn sẽ có chương trình bốc thăm trúng thưởng.
Á Tiêu liếc nhìn tấm thẻ số, tấm thẻ số màu đỏ, chữ trắng xấu xí. Á Tiêu có chút ghét bỏ, cậu suy nghĩ một chút rồi tiện tay nhét tấm thẻ số vào túi.
Vì là hôn lễ của hai gia đình quan chức từ hai căn cứ nên số lượng khách khứa được mời đến rất nhiều. Liếc mắt nhìn qua ít nhất một nửa quan khách đều mặc quân phục màu đen, đây đều là thành viên của căn cứ số sáu, trong đó có không ít Cấm kỵ giả đeo dụng cụ bảo hộ đặc biệt.
Nhóm người mặc quân phục màu trắng ở bên trái là khách mời được mời từ căn cứ số bốn, bên trong cũng có vài cấm kỵ giả.
Người của hai căn cứ rõ ràng phân chia giới hạn, ở giữa như có một đường ranh giới vô hình ngăn cách.
Không chút do dự, hai người Meister và Sauron lập tức dẫn Á Tiêu đi về phía căn cứ số sáu.
Á Tiêu nghe thấy Meister hạ thấp giọng châm chọc: "Căn cứ số bốn toàn là một lũ ngu ngốc không có đầu óc. Nếu bọn họ đến tìm cậu nói chuyện, cậu cứ cười cười cho qua chuyện, đừng để ý đến bọn họ."
"Vâng."
Á Tiêu không tò mò hay quan tâm gì đến việc đó cả.
Meister rất thích điểm này của Á Tiêu, sau khi người của căn cứ vây quanh, y giới thiệu quản gia mới với các đồng đội.
Trước đây chưa từng có chuyện này.
Dù sao mấy quản gia lúc trước đều hận không thể lập tức từ chức trốn khỏi căn cứ, Meister còn phải phân tâm tư vấn tâm lý cho quản gia, căn bản không có thời gian rảnh rỗi để dẫn quản gia đi làm quen với người của căn cứ.
Á Tiêu vốn rất giỏi ăn nói, chẳng mấy chốc đã trò chuyện rôm rả với Meister và Sauron. Cậu nhớ trong yến tiệc sẽ có nguy hiểm xảy ra, tuy không rõ cấm kỵ giả nào gặp chuyện, nhưng giữ một khoảng cách nhất định với họ chắc chắn sẽ không sai.
Cùng lúc đó, hai quân nhân của căn cứ số bốn tụ tập ở cùng một chỗ, nhìn thiếu niên tóc đen mặc lễ phục, ánh mắt mang theo vài phần đồng tình.
"Chính là cậu ta?"
"Phải, cậu ta chính là quản gia mới của Nguyên soái Tần."
"Thật tội nghiệp cho cậu ta, phải hợp tác với lũ chó điên kia."
Có một số lời đồn nói rằng Nguyên soái Tần đã giết ba vị quản gia, các căn cứ bọn họ đều biết đó là giả, nhưng có một tin tức bọn họ đều biết là thật, đó chính là không có quản gia nào chịu đựng được Nguyên soái Tần.
"Quan hệ của cậu ta với lũ chó điên kia hình như khá tốt."
Từ xa, một quân nhân của căn cứ số bốn nhìn Á Tiêu đang cười nói gì đó với Meister, lẩm bẩm: "Không biết quản gia này có thể ở lại căn cứ này bao lâu nữa."
"Nếu là tôi, chắc chắn một ngày cũng không ở lại nổi."
Mấy người bên cạnh nghe vậy nhao nhao cười ha ha, quan hệ giữa nguyên soái của hai căn cứ không tốt, bọn họ cũng rất vui lòng xem chuyện cười của căn cứ đối phương.
Ban đầu, Trương Thành cũng cười theo mọi người. Nhưng nhận thấy sự im lặng bất thường của Renico bên cạnh, anh ta cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ.
"Renico, cậu sao vậy?"
"Hơi chóng mặt."
Renico lẩm bẩm, có lẽ là do hôm qua ngủ không ngon, khắp người cậu ta có chút khó chịu, thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ điên rồ muốn tháo kính bảo hộ xuống.
"Vậy cậu có muốn ra ngoài hóng gió một lát không?"
Trương Thành định lên tiếng, nhưng tiếng nhạc hôn lễ vang lên át đi giọng nói của anh ta. Trương Thành đành phải ghé sát vào tai đồng đội, nói nhỏ: "Nơi này đông người, cậu cẩn thận một chút, đừng làm rơi kính bảo hộ."
"Biết rồi."
Trương Thành nhìn Renico loạng choạng đứng dậy rời đi, suy nghĩ một chút, vẫn có chút không yên tâm, anh giải thích với đồng đội bên cạnh hai câu, đang định đứng dậy tìm Renico thì đột nhiên nghe thấy một tiếng cạch.
Ánh mắt anh ta sững sờ.
Cách đó hai ba mét, một chiếc kính bảo hộ màu bạc đang nằm chỏng chơ trên mặt đất, kiểu dáng và màu sắc đều rất quen thuộc.
Trương Thành nổi hết da gà, vô thức nhìn theo hướng Renico rời đi, hét lớn: "Cấm kỵ giả mã số BFE06 mất kiểm soát!"
Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên gầy gò cách đó vài mét đột nhiên biến mất tại chỗ.
Tiếng nhạc át đi tất cả.
Sauron, Meister và những người khác nhận thấy bên phía căn cứ số bốn hình như đang la hét gì đó, nhao nhao đứng dậy.
"Anh đi tìm Á Tiêu trước!"
Meister nhớ vừa rồi Á Tiêu đã đến khu vực bánh ngọt.
"Meister, xảy ra chuyện gì vậy?"
Á Tiêu cách đó không xa trông có vẻ hơi hoang mang, trên tay cậu cầm hai đĩa bánh ngọt, hình như muốn nhanh chóng tập hợp, đi được hai bước liền bắt đầu chạy chậm.
Thấy Á Tiêu không sao, Meister lập tức thở phào nhẹ nhõm, đang định chạy đến bên cạnh đối phương thì nhìn thấy Á Tiêu đang chạy chậm, rồi bỗng nhiên hoảng loạn, vấp chân, rồi ngã một cái!
"Á Tiêu…"
Meister có chút dở khóc dở cười, còn chưa kịp nói hết lời thì ánh mắt y đột nhiên tối sầm. Một con dao sắc nhọn đang cắm mạnh trên sàn nhà.
Nếu không phải Á Tiêu vô tình bị ngã thì con dao này hẳn là đã cắm thẳng vào lưng Á Tiêu.
Meister: … Cmn