"Quản gia của nguyên soái chết một cách kỳ lạ?"

Trên màn hình, người đàn ông đeo kính gọng vàng khẽ cười một tiếng. Ông ta nhìn các nguyên lão của Hội đồng Quản gia đang im lặng trước mặt mình rồi nở nụ cười lạnh lùng, ý cười không chạm đến đáy mắt:

"Có lẽ quản gia Cologne nhớ nhầm. Trong báo cáo khám nghiệm tử thi của quản gia tiền nhiệm, nguyên nhân cái chết đã được ghi chép rất chi tiết, sao có thể nói là chết một cách kỳ lạ được?"

Bầu không khí trong phòng họp bỗng chốc yên lặng đến lạ.

Chín vị quản gia ngồi đây đều run sợ trong lòng, người nào người nấy toát mồ hôi lạnh sau lưng, còn bản thân Cologne thì phản ứng mạnh hơn, ông ta quá bất cẩn, vô thức thốt ra lời không nên nói.

"Đương… đương nhiên rồi, Phó quan Meister."

Cologne sợ hãi trong lòng, ông ta nơm nớp lo sợ, cố gắng nở nụ cười lấy lòng, lắp bắp nói: "Tôi già rồi nên trí nhớ không tốt, quản gia của nguyên soái bị những trùng ma đáng ghét kia tấn công đến chết, sao có thể nói là kỳ lạ?"

Trên màn hình, Meister thu lại ý cười. Ánh mắt dưới lớp kính thâm sâu của y nhìn chằm chằm Cologne, đến khi nụ cười cứng ngắc của đối phương sắp không giữ được nữa thì y mới nở nụ cười, nói một cách khá thân thiện:

"Quản gia Cologne à, nếu trí nhớ suy giảm vậy thì ông nên điều trị sớm, hoặc chọn một người đủ tư cách thừa kế cũng là một ý kiến hay, đúng không?"

Chọn một người thừa kế.

Tay chân Cologne lạnh ngắt, ông ta biết tương lai của mình đã bị chôn vùi chỉ bởi câu nói vạ miệng vừa rồi.

Mặt mày những vị quản gia khác đều tái mét trắng bệch, hiển nhiên là họ đã bị chuyện này dọa sợ không nhẹ. Còn vị phó quan trên màn hình thì lại cười tủm tỉm quay sang nói với quản gia trưởng: "Vì hợp đồng đã được ký kết, ngày mai tôi sẽ cử người đến thành Trung Tâm đón quản gia mới."

"Tôi nhớ là cậu ta tên Bhutto?"

"Đúng vậy."

Quản gia trưởng tóc hoa râm gật đầu bình tĩnh, ông ta cố nặn ra một nụ cười: "Bhutto là một đứa trẻ ngoan, tuy còn trẻ nhưng rất đáng tin cậy, ngài có thể yên tâm."

"Vậy thì tốt."

Người đàn ông đeo kính gọng vàng trong video cười híp mắt gật đầu, chủ động tắt màn hình.

Sau khi màn hình biến mất, các thành viên Hội đồng Quản gia như được hưởng ân xá mà lập tức thả lỏng, những vị quản gia xung quanh lần lượt lên tiếng an ủi người bạn già Cologne.

Dù rất đồng cảm với Cologne, nhưng nói cho cùng cũng do ông ta tự mình chuốc lấy, mấy lão già như bọn họ thật sự không thể giúp gì cho ông ta được. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Bên Bhutto rốt cuộc là chuyện gì?"

Nhìn cảnh tượng cách đó không xa, lý sự trưởng không nhúc nhích, cố ý hạ thấp giọng hỏi.

Theo lý mà nói, Bhutto cũng nên đến tham gia cuộc họp.

Thư ký đứng bên cạnh ừ một tiếng, sắc mặt tái nhợt: "Không biết đối phương nghe được từ đâu rằng ba người quản gia trước của nguyên soái đều qua đời vì nhiều nguyên nhân khác nhau, nên hiện tại bên đó đang đòi hủy hợp đồng."

Điều này cũng không có gì lạ.

Bất kỳ người bình thường nào sau khi biết được chuyện này, chắc hẳn sẽ không muốn trở thành quản gia của nguyên soái.

"Cử người đi khuyên nhủ cậu ta thêm lần nữa."

Lý sự trưởng nhớ đến phong cách hành động như chó điên của quân đoàn căn cứ số sáu rồi vội lau đi mồ hôi không ngừng túa ra: "Ngày mai phải khởi hành rồi, hợp đồng cũng đã ký kết từ lâu, sao có thể tùy tiện thay đổi được!"

Thư ký cũng nghiêm túc gật đầu.

Cả hai đều biết rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Ít nhất là bây giờ Bhutto tuyệt đối không thể hủy hợp đồng.

"Tại sao lại là tôi, tại sao?"

Trong căn phòng tối đen như mực, Bhutto cuộn tròn người, run rẩy không ngừng, nước mắt và nước mũi cậu tèm lem đầy mặt: "Rõ ràng vẫn có người tốt hơn mà, chắc chắn có đúng chứ?"

"Apple, Willis, Gjeep, Coronway…" Cậu ta lần lượt kể tên của những người bạn cùng tham gia ứng tuyển với mình ngày trước. "Nhiều người như vậy, nhiều người như vậy sao lại chọn trúng tôi."

"Tôi không muốn đến căn cứ biên giới, tôi không muốn phục vụ ác ma, tại sao lại là tôi! Tại sao tôi phải làm cái chức quản gia chết tiệt này!"

Lúc đầu có bao nhiêu phấn khích thì bây giờ lại có bấy nhiêu sợ hãi. Cậu ta thật sự không muốn chết. Bhutto nhìn tập giấy trắng trên bàn, đôi mắt đẫm lệ dần trở nên điên cuồng.

Đúng vậy, tất cả là tại hợp đồng, là lỗi của hợp đồng!

Bhutto bò đến đống đồ linh tinh một cách chật vật, run rẩy sờ soạng con dao găm bên cạnh, đâm mạnh xuống, một nhát rồi lại một nhát, chẳng mấy chốc bản hợp đồng dày cộm đã bị cắt thành vụn giấy.

—— Keng

Dao găm vô tình rơi xuống mặt đất.

Bhutto ngây người nhìn đống giấy vụn lộn xộn, niềm an ủi ngắn ngủi lại một lần nữa bị sự tuyệt vọng thay thế, cậu ta lại không nhịn được lấy tay che mặt khóc nức nở:

"Quản gia chết tiệt! Anh hùng chó má!"

Mấy quản gia kia đều đã chết hết.

Báo cáo khám nghiệm tử thi ghi là bị trùng ma cắn chết, nhưng trên thực tế, những quản gia đó đều bị nguyên soái giết chết.

Bởi vì bọn họ đã vi phạm cấm kỵ của nguyên soái.

Bhutto biết mình chắc chắn không thể thoát khỏi, cậu ta không hề ưu tú, nhất định sẽ chết trong tay nguyên soái, cậu ta tuyệt đối không đến căn cứ số sáu.

Nguyên soái là một kẻ điên.

Cho dù là anh hùng thì sao chứ, chẳng có quản gia nào muốn phục vụ anh cả.

Tại sao cậu ta phải làm quản gia của anh?

Nếu biết trước có ngày như vậy thì cậu thà đi theo sở thích của mình, mở một tiệm bán hoa từ đầu, còn tốt hơn là bây giờ phải đến căn cứ số sáu chịu chết.

Trong đầu Bhutto điên cuồng tuôn trào những suy nghĩ lung tung, nỗi sợ hãi cái chết khiến đầu óc cậu ta ong ong, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt, nước mũi cũng dính đầy mặt, trông vô cùng chật vật.

Người bên cạnh đưa tới một xấp khăn giấy, Bhutto đang chìm trong đau khổ và hối hận nấc lên một tiếng, đưa tay nhận lấy.

"Cảm ơn."

"Không có gì."

Người đưa khăn giấy khá chu đáo.

Khăn giấy từ từ rơi xuống đất.

Lưng Bhutto lập tức dựng đứng, như rơi vào hầm băng.

Trong căn phòng kín mít còn có người thứ hai.

Đối phương xuất hiện từ lúc nào? Đã nhìn bao lâu rồi? Căn phòng nhỏ hẹp tối tăm yên tĩnh, nỗi sợ hãi trước điều chưa biết khiến tứ chi cậu ta lạnh ngắt, đầu óc lùng bùng.

Ánh trăng yếu ớt lọt vào từ phía sau rèm cửa, Bhutto lấy hết can đảm ngẩng đầu lên một cách cứng nhắc, một chiếc mặt nạ chú hề với nụ cười kỳ quái, chỉ cách mặt cậu ta một khoảng chừng nắm tay.

Tiếng hét sợ hãi nghẹn lại nơi cuống họng, Bhutto cảm thấy khó thở.

"Cậu vẫn còn muốn khóc à?"

Nụ cười phóng đại trên mặt nạ chú hề kéo dài đến tận mang tai, méo mó và kỳ quái, dường như chỉ cần cậu ta nói muốn, chú hề có thể đáp ứng mọi mong muốn của cậu ta.

Hơi thở của Bhutto gần như ngừng lại.

Dù cậu ta có muốn khóc tiếp cỡ nào đi nữa thì lúc này cũng chỉ có thể lắc đầu theo bản năng.

"Ừm, vậy thì tốt quá!"

Dường như đối phương cảm thấy khá vui vẻ, tiến lại gần hơn một chút: "Tôi tìm kiếm khắp nơi này rất lâu mới tìm thấy khăn giấy, cậu đã dùng hết rồi, nếu cậu muốn khóc tiếp thì có lẽ sẽ không có khăn giấy để đưa cho cậu nữa."

Người dưới lớp mặt nạ dường như là một thiếu niên.

Nếu là tình huống khác, hành động của đối phương có thể được xem là nhiệt tình, nhưng ở hiện tại, Bhutto chỉ cảm thấy càng thêm rợn người.

Trên thực tế, nếu đổi lại là bất kỳ ai khác, khi đang khóa trái cửa phòng, khóc một mình, đột nhiên xuất hiện một người lạ mặt đeo mặt nạ chú hề đưa khăn giấy một cách nhiệt tình thì có lẽ đều sẽ cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Cậu ta nhìn sinh vật xa lạ dường như đang cố tỏ ra ngốc nghếch để giảm bớt sự cảnh giác của mình, nước mắt lại chực trào ra.

"Cậu rốt cuộc… muốn làm gì?"

Bhutto lắp bắp.

"Tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cậu."

Dường như câu hỏi này đã đâm trúng tâm can gã hề, giọng nói của đối phương thoáng nhẹ nhàng hơn một chút, người đó tiến lại gần Bhutto hơn một chút, gần như mặt đối mặt với cậu ta. ( truyện trên app tyt )

Trong tầm mắt của Bhutto, dường như chiếc mặt nạ chú hề đen sì với nụ cười toe toét kia đã phóng đại lên gấp nhiều lần. Trong bóng tối nó càng toát ra hơi thở chẳng lành. Không ai biết bằng cách nào mà đối phương có thể xuất hiện ở đây một cách im hơi lặng tiếng như thế.

"Giao dịch… gì?"

Ngay lập tức Bhutto cảm thấy người này là ác ma đến từ địa ngục.

"Một giao dịch mà cả hai bên đều không chịu thiệt."

Phía sau đối phương dường như có thứ gì đó lướt qua.

Nghe vậy Bhutto sững sờ một lúc, lúc này mới nhận ra đó hẳn là một cái đuôi màu đen.

Một cái đuôi chắc chắn không thuộc về con người, toát ra hơi thở nguy hiểm.

****

Người đàn ông mặc quân phục bước xuống từ khí cụ bay, đeo mặt nạ phòng độc màu đen sì, che kín nửa dưới khuôn mặt.

Âm thanh rung động vang lên trong bộ não. 

Sauron cúi đầu nhìn lướt qua, nhận cuộc gọi video.

Phó quan Meister đeo kính gọng vàng cất tiếng hỏi với giọng điệu hơi lười biếng: "Giờ này em đã đến địa điểm được chỉ định rồi chứ?"

"Đến rồi."

Giọng nói trầm, đục dưới lớp mặt nạ phòng độc truyền đến.

"Vậy thì tốt." Meister dừng lại một chút. "Sau khi đón được người thì lập tức quay lại, trước khi nguyên soái trở về thì quản gia mới phải nhanh chóng làm quen với mọi công việc ở đây."

"Ừm."

"Quản gia mới em nhớ tên là..."

"Á Tiêu."

"Đúng vậy." Meister không chút do dự, gật đầu nói thẳng: "Nhớ cho kỹ, đừng nói nhiều với đám người hội đồng kia, em không đối phó nổi đâu."

Có tiếng bước chân mơ hồ vang lên.

Sauron liếc nhìn nơi phát ra âm thanh, trực tiếp cúp máy, hoàn toàn không để ý đến người anh trai lắm lời của mình nữa.

"Á Tiêu?"

Giọng nói hơi lạnh lùng xác nhận.

Thiếu niên tóc đen mặc lễ phục ngẩng đầu, dáng người mảnh khảnh, tay xách vali da, đôi mắt xanh lam sáng đến mức khiến người ta khó có thể bỏ qua.

Dường như nhận ra đối phương là người đến tận nơi để đón mình, thiếu niên nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng, gật đầu lễ phép đáp lại một cách lịch sự:

"Xin lỗi, đã để ngài đợi lâu."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play