[ Edit ] Tôi Dùng Hệ Thống Siêu Sao Luyện Tập Trượt Băng Nghệ Thuật

Chương 5:


2 tháng


Âm thanh máy móc phát ra hai câu này khiến cho Lê Nam ngu người, che lại cái đầu của mình quay ra đằng sau hỏi thầy giáo Lâm,” Thầy Lâm có nghe thấy thanh âm kỳ quái gì không ạ? “

“ Thanh âm kỳ quái? “, thầy Lâm mù mờ,” Không có, bạn học à em nghe thấy cái gì sao? “

Không có? Sao có thể không có?

Thanh âm kia rõ ràng như vậy mà.....rõ ràng xuất hiện trong đầu cậu!!!

Lê Nam cảm thấy cả người chỗ nào cũng không ổn, trong nháy mắt cậu thậm chí còn liên tưởng đến rất nhiều thứ.

Ví dụ như thật ra cậu không có trọng sinh, chỉ là bị nhân viên nghiên cứu đáng sợ nào đó bắt đi làm thực nghiệm, những khung cảnh này thực ra chỉ là mơ. Hoặc ví dụ như bị người ngoài hành tinh bắt đi, người ngoài hành tinh đáng sợ làm thực nghiệm trên một người nhỏ yếu đáng thương là cậu.…

Nhờ các mảng lớn khoa học kỹ thuật tẩy não, cho dù là kiểu người chỉ chuyên tâm làm vận động viên như Lê Nam cũng nghe qua. Bởi vậy tất cả những hình ảnh tưởng tượng trong đầu đều là sinh hóa nguy cơ, đạo tặc không gian các loại phim điện ảnh.

Lê Nam: Thật! Đáng! Sợ!

【……? 】

Cái thứ kia ở trong đầu không phát ra thanh âm nhưng Lê Nam thế mà lại cảm nhận được nó câm nín, điều này càng khiến cho cậu cảm thấy kinh khủng hơn.

Đây đến tột cùng nó là cái thứ gì?

“ Bạn học nhỏ, mau đi tìm xem chỗ nào trống rồi ngồi đi.” Thanh âm của thầy Lâm cắt ngang ảo tưởng ngày càng thái quá của Lê Nam Tiểu, làm cậu từ trong suy nghĩ quay về với thực tại.

Lê Nam tỉnh táo lại, phát hiện mấy đứa trẻ trong phòng học đều đang dùng ánh mắt tò mò nhìn cậu mà Lê Nam với sắc mặt trắng bệch lại lạc điệu với mọi người.

“ Vâng.... Vâng ạ……” Lê Nam đáp lại rồi vội vàng đi tới ghế trống, đi ngang qua cái ghế thì Lê Nam suýt chút nữa bị vấp ngã bởi vì sự lơ đáng của mình. Cũng may nhờ lực thăng bằng suất sắc của Lê Nam, cánh tay chống xuống đất nên không bị ngã nhưng đầu gối lại hơi đau một chút.

Động tĩnh lớn như vậy ngay cả người không chú ý cậu lúc đầu cũng đều quay lại nhìn cậu, thầy Lâm thấy sắc mặt cậu trắng bệch thì không khỏi nhíu mày:” Bạn học, em không sao chứ?”

Bây giờ là giữa tháng tám, là khoảng thời gian nóng nhất trong năm. Tuy rằng Cung Thiếu Niên có lắp điều hòa nhưng suy nghĩ đến mấy đứa trẻ thân thể vẫn còn yếu nên cũng không mở quá lạnh. Người trong phòng học một khi nhiều hơn thì sẽ hơi nóng bức, rất dễ bị sốc nhiệt.

Thầy Lâm lo lắng Lê Nam có phải bị số nhiệt không, sợ nếu như đứa trẻ xảy ra vấn đề gì ở lớp học thì mình sẽ phải gánh chịu trách nhiệm vậy nên thầy Lâm vọi vàng tiến lên vài bước nhìn kỹ sắc mặt của Lê Nam.

Sắc mặt tái nhợt, trên trán còn chảy ra một ít mồ hôi, nhìn qua rất giống bộ dáng bị sốc nhiệt.

Thầy Lâm nhanh chóng đưa ra quyết định,” Em có cảm thấy khó chịu hay không? Thầy đưa em đến phòng y tế, thuận tiện thông báo với phụ huynh của em.”

Bởi vì âm thanh này tự dưng xuất hiện làm Lê Nam không thể phân tâm đi ứng phó thầy Lâm nên trực tiếp nghe lời đồng ý, bị thầy Lâm đưa xuống phòng y tế.

Phòng y tế của Cung Thiếu Niên  không thường được dùng. Nếu như mấy đứa trẻ mà bị va đập ở đâu hoặc là bị chảy máu mũi cảm nắng các thứ thì sẽ đi phòng y tế lấy một ít thuốc , ngồi chờ giáo viên thông báo cho phụ huynh học sinh đến đón.

Thời điểm Lê Nam bị thầy giáo Lâm mang đến, một thầy giáo mặc áo blouse trắng ngồi đang ngồi đối diện với màn hình máy tính bấm bấm gõ gõ, không biết đang bận cái gì. Khi nhìn thấy thầy trò Lê Nam tiến vào thì ngẩng đầu lên nhìn thoáng quá:” Làm sao vậy?”

“ Đứa nhỏ này hình như bị sốc nhiệt, tôi đưa qua đây nằm nghỉ một lát.” Thầy Lâm trả lời.

“ Được, tìm một cái giường ở đằng sau rèm nằm một lát đi.” Giáo viên áo blouse trắng hỏi.” Liên hệ người nhà chưa?”

“ Vẫn chưa, tôi đưa đứa bé này lại đây trước đã, giờ lập tức đi thông báo.”

Giáo viên khoác blouse trắng gật đầu rồi không nói gì nữa.

Lê Nam được các giáo viên sắp xếp nằm ở giường bệnh phía sau tấm rèm, thầy Lâm vừa ra ngoài liền lập tức gọi điện thoại thông báo cho người nhà của cậu. Lê Nam đoán ba cậu còn chưa đi quá xa, cũng không biết khi ba biết rằng bản thân chân trước vừa đi thì con trai đã bị ốm thì sẽ có cảm giác như thế nào.

Bây giờ cậu chỉ lo lắng đồ vật đột nhiên xuất hiện ở trong đầu cậu rốt cuộc là thứ quái gì?

Lê Nam chọc chọc cái đầu của mình nhưng không thấy phản ứng gì thì liền mở miệng nhỏ giọng chất vấn:” Mày là thứ gì, vì cái gì sẽ ở trong đầu của tao?”

Giáo viên mặc áo blouse ngồi ở phía ngoài của rèm khó hiểu mà ngẩng đầu,” Em làm sao vậy?”

Hắn cũng không nghe rõ Lê Nam nói cái gì.

Lê Nam vội vàng giải thích, “Không có gì đâu thầy, em, em chỉ là cảm thấy hơi khó chịu!”

 “Khó chịu?” Nghe vậy thì giáo viên áo blouse đứng dậy đi đến phía sau rèm nhìn cậu một cái,” Em nằm xuống đi, thầy lấy cho em một ít thuốc.”

Nói xong thì thầy giáo mở tủ thuốc ra lấy một vỉ thuốc Hoắc Hương Chính Khí Thủy (1), cắt ống nhựa ra rồi đưa cho Lê Nam,” Em uống xong là có thể đỡ hơn một chút.”

(1): Một loại thuốc của trung quốc .

Ngửi thấy hương vị của thuốc, Lê Nam thiếu chút nữa nôn mửa nhưng sau đó ở dưới cái nhìn chăm chú của giáo viên thì mới không tình nguyện uống hết. Sau khi uống xong thì mặt ngay lập tức nhăn thành quả mướp đắng.

Không thể không nói thuốc này xác thật có chút hữu dụng, sau khi uống xong thì cậu cảm giác đầu óc lập tức minh mẫn hơn một chút, cảm giác hoảng sợ ban nãy đều bị hương vị khó uống này cuốn trôi.

Giáo viên áo blouse thấy Lê Nam ngoan ngoãn uống xong thì dặn dò hai câu bảo cậu nằm xuống nghỉ ngơi rồi mới đi ra ngoài rèm.

Lần này Lê Nam không dám lên tiếng nữa nhưng mà cậu không chịu nôit.

【  Thật ra ký chủ có thể âm thầm giao lưu với 001 trong đầu mà không cần phỉa nói ra. 】

Âm thanh máy móc kia dường nư nhận ra tình cảnh khó khăn của Lê Nam, chủ động vang lên ở trong đầu cậu. Lê Nam giật mình đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Chính là thanh âm này!

Lê Nam thử dựa theo lời nói của âm thanh máy móc kia, đặt câu hỏi ở trong lòng: Mày là cái gì? Vì cái gì lại chạy vào trong đầu tao?

Thanh âm kia lại một lần nữa trả lời cậu.

【 001 là hệ thống Siêu Cấp Siêu Sao. Đến đây là vì trợ giúp ký chủ trở thành superstar đó^-^. 】

Lê Nam:?

Mỗi chữ cậu đều nghe hiểu nhưng ghép lại với nhau thì cậu một chút cũng nghe không hiểu?

『 Cái gì…… Siêu sao hệ thống? Tao vì cái gì muốn trở thành siêu sao thế giới? 』 Lê Nam không hiểu ra sao, 『  Mày có phải tìm nhầm người không?? 』

【 Không tìm nhầm đâu ký chủ. 】

【 Thật ra ký chủ cũng có suy đoán không phải sao? Nếu như không có 001 thì ký chủ cậu sớm đã chết, không có khả năng có một cơ hội bắt đầu lại.】

Mắt của Lê Nam co rụt lại, chết, đã chết rồi ư?!

Không phải chứ, cậu xác thật có suy đoán chính mình sống lại một lần là do cái thứ âm quái quỷ thành này làm ra nhưng mà cậu không hề nghĩ tới trước khi trọng sinh.... À không, phải nói là đời trước.

Cậu đời trước thế mà đã chết rồi sao?

【 Đúng vậy, ký chủ đã chết. 】

【 Tai nạn xe cộ mà chết, chết ngay tại chỗ.】

Trước mắt Lê Nam hiện ra mấy hình ảnh, lúc này mới nhớ tới hình ảnh lúc tử vong chôn giấu ở sâu bên trong ký ức của mình.

Khi đó cậu đã ăn xong cốc mì gói của cửa hàng tiện lợi kia, lúc chuẩn bị quay lại khách sạn tìm huấn luyện viên thì trời đổ mưa. Cậu nhìn thấy một con chó nhỏ bị gãy chân ở giữa đường, không đành lòng nên muốn qua đem nó ôm trở lại . Khi bế nó lên thì vết thương ở chân tái phạm nên lảo đảo ngã ở trên mặt đất, sau đó là một chiếc ô tô bởi vì trời mưa mà chêhcj hướng lao tới phía cậu…

Hồi ức khi tử vong quá mức đau đớn, Lê Nam đang ở trong hồi ức có trong chốc lát cảm thấy toàn thân mình chỗ nào cũng đau.

Thanh âm máy móc kia lên tiếng đánh gãy hồi ức của cậu:

【 Bởi vì cảm xúc không cam lòng trong nháy mắt của ký chủ quá mức mạnh mẽ nên đã bị hệ thống phát hiện ra. Căn cứ theo phán đoán, ký chủ phù hợp với yêu cầu trói định của hệ thống nên 001 đã mang ký chủ về tới mốc thời gian này.】

Âm thanh máy móc nói một cách có nhịp có điệu.

【 Trải qua tính toán, thời gian này chính là thời gian vàng. Chỉ cần ký chủ sử dụng hệ thống một cách thích hợp thì 001 sẽ đưa ký chủ trở thành siêu sao nổi danh nhất thế giới, được hàng tỷ người sùng bái yêu thích, blabla——! 】

Lê Nam:……

Cái đồ quỷ này như thế nào lại trông giống hệt trẻ trâu vậy?

Lê Nam hắng giọng, vừa định nói chuyện thì nhớ ra bây giờ cậu không tiện mở miệng nên cuối cùng vẫn là giao tiếp với hệ thống ở trong đầu:『 Xin lỗi, tao không nghĩ trở thành siêu sao gì hết, mày có thể từ trong đầu tao đi ra không? Đổi người trói định đi.』

【? 】

Âm thanh máy móc dừng lại một chút, liên tiếp nói không có khả năng:【 không đúng, hệ thống rõ ràng kiểm tra đo lường phát hiện ra cảm xúc muốn thay đổi mẹnh mẽ mười phần——】

『 Tao nói, có khả năng là……』 Lê Nam đánh gãy hệ thống lải nhải, 『 Tao xác thật tưởng thay đổi tất cả nhưng mà không phải là tiến vào giới giải trí.』

Thời điểm trước khi Lê Nam trọng sinh chính là thời điểm thất bại nhất, Thế vận hội mùa Đông cuối cùng của kiếp sống vận động viên thế mà lại bỏ lỡ huy chương vì thiếu mất một điểm . Khi đó Lê Nam rất muốn làm lại một lần nữa—— nhưng mà mục đích làm lại một lần so với lời nói của đồ vật kỳ quái này hoàn toàn tương phản. Không phải đi lăn lộn ở giới giải trí mà là từ nhỏ bắt đầu luyện tập trượt băng.

【 Không có khả năng …… Rõ ràng hệ thống tính toán là…… Chẳng lẽ hệ thống tính toán cũng sẽ bị lỗi sao? 】

Thanh âm máy móc rất hoảng hốt, 【 Không có khả năng, 001 rõ ràng là hệ thống tiên tiến nhất ở ** mà huhu! 】

Thật sự tiên tiến à?

Lê Nam giữ vững thái độ nghi ngờ, còn có ** là cái gì, sao có cái chữ thôi mà bày đặt che chắn thế?

Thanh âm máy móc kia cũng chỉ chết máy một khoảng thời gian, ngay khi Lê Nam nghĩ rằng đồ vật kia sẽ rời khỏi não của mình thì âm thanh lại một lần nữa vang lên.

【 Chương trình của hệ thống đã chỉnh sửa xong.】

【 Hiện tại tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến: Trở thành siêu sao đỉnh cấp.】

【 Bắt đầu kiểm tra đo lường số liệu của ký chủ ……】

『 Chờ đã, chờ đã mẹ nó chờ đã ——』 Lê Nam muốn kêu dừng lại nhưng mà âm thanh kia không để ý đến cậu. Chỉ lo nhiệm vụ do chính mình mới vừa tuyên bố, không biết có phải ảo giác của Lê Nam không mà cậu cảm thấy thanh âm kia không còn sống động hoạt bát như lúc đầu mà mang lại cảm giác lạnh nhạt bình đạm.

Lê Nam:???

【 Thành công nhập số liệu cá nhân, giao diện cá nhân đã được mở.】

【 Quá trình nhập dữ liệu hoàn tất, cửa hàng hệ thống đã được mở. 】

【 Hoàn thành mở rộng không gian gấp, ba lô hệ thống đã được mở ra.】

【 Tất cả chức năng đã thành công cập nhật.】

【 Hiện tại đã mở ra chức năng trợ giúp, ký chủ có thể tùy thời tìm hiểu và sử dụng hệ thống.】

Tiếng leng keng liên tiếp phát ra ồn ào đến nỗi khiến Lê Nam đau đầu đau não, sau rất nhiều tiếng ting ting thì âm thanh kia mới chịu dừng lại.

Lê Nam nhìn giao diện nửa trong suốt bỗng nhiên hiện ra trước mắt: ???

Đã xảy ra cái gì? Kế tiếp cậu phải làm gì?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play