[ Edit ] Tôi Dùng Hệ Thống Siêu Sao Luyện Tập Trượt Băng Nghệ Thuật

Chương 4:


2 tháng


Không thích đàn guitar nữa sao?

Chắc chắn là không phải, tuy rằng nguyên nhân chính sự nghiệp vận động viên của Lê Nam bị trì hoãn là chuyện vào giới giải trí lúc còn trẻ nhưng Lê Nam cũng không hối hận khi vượt qua khoảng thời gian ở giới giải trí.

Ở trong cái vòng tròn hoa lệ đó, Lê Nam đã từng được khen ngợi, cũng đã chịu qua cảm giác bị phớt lờ nên tâm lý thừa nhận của cậu được rèn luyện rất tốt. Sau này làm vận động viên trượt băng cũng không vì thành tích không ổn định mà suy sụp.

Thích thì vẫn là thích, trước khi trọng sinh Lê Nam không vứt bỏ thói quen đánh đàn guitar. Cậu coi sở thích đó như là một người bạn, thường xuyên cùng nhau vượt qua những đêm bởi vì ốm đau hành hạ mà không ngủ được.

Nhưng mà nếu như bảo cậu vì sở thích này mà quay trở lại học cơ sở lý luận một lần nữa, giả mạo làm thiên tài đàn guitar thì đó chính là lãng phí thời gian. Nếu là vậy thì Lê Nam chắc chắn không muốn.

Bây giờ cậu chỉ muốn nói rõ ràng con đường sau này của mình với gia đình, sau đó bắt đầu luyện tập trượt băng.

Điều mà Lê Nam cảm thấy không cam lòng chính là không giành được huy chương vàng danh giá của giới trượt băng nghệ thuật.

Trước khi trọng sinh không có cơ hội, bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất để luyện tập chính là bỏ lỡ nhưng nếu như cho cậu một cơ hội nữa thì Lê Nam nhất định sẽ bắt được nó.

Có lẽ đời này cậu cũng có thể bước lên đài lãnh thưởng đã tha thiết ước mơ từ lâu?

Nhưng mà chuyện này cậu không thể nói thẳng với ba Thẩm, cái gì mà ba ơi con từ tương lai trọng sinh quay lại rồi, tương lai con học đàn ghi-ta rồi cho nên không muốn học nữa. Cho con đi học trượt băng, con có thể giành lấy huy chương ở thế vận hội mùa Đông linh tinh các thứ.

Nghe xong thì không cần nữ sĩ Lê Văn Thanh ra tay đâu, Thẩm Húc Đông chắc chắn sẽ mắng cậu một trận.

Hàng ngày đều nói mấy lời vớ vẩn gì vậy?

Lê Nam cũng cảm thấy cách nói này của chính mình cứ như là mấy lời nói viển vông, giống y hệt bộ dạng đang chìm trong mộng đẹp chưa tỉnh lại.

Lê Nam nghĩ một lúc rồi nói: “Ba, con cảm thấy học đàn guitar quá đơn giản. Con tự học là có thể học được, không cần lãng phí số tiền này.”

Lê Nam nói ra lời này mà mặt không đỏ tim không đập, một chút cũng không nhìn ra là đang nói dối.

"Học quá đơn giản?" Thẩm Húc Đông nghe vậy liền cười, “Con còn chưa đi học được mấy buổi liền bảo quá đơn giản?”

"Còn không phải sao, ba không biết là con thông minh lắm à?" Lê Nam da mặt dày nói.

Thẩm Húc Đông gật đầu, “Đúng thật, con xác thật rất thông minh.”

Chỉ số thông minh của Lê Nam không thấp là điều không thể nghi ngờ, cậu thừa hưởng gen cực kỳ ưu tú từ ba và mẹ.

Thẩm Húc Đông có thể dựa vào tiền học bổng mà thi đỗ đại học trở về làm giáo viên thì việc chỉ dựa vào chăm chỉ là vô dụng, còn phải dựa vào thiên phú. Lê Văn Thanh tuy rằng bằng cấp không cao, nhưng cũng bởi vì bà không thích học tập. Cho dù là làm kinh doanh thì Lê Văn Thanh chính là chuyên gia hạng nhất. Đa số tiền ở trong nhà đều nằm ở trong tay bà đấy.

Có ba mẹ như vậy, tất nhiên Lê Nam không có khả năng là ngu ngốc. Nếu không thì mấy cái chuyện trêu mèo chọc chó từ nhỏ, gây chuyện khắp nơi đã bị Lê Văn Thanh bắt được nhiều lần rồi. Có thể thấy theo như lời của Thẩm Húc Đông thì xác thật là thông minh, trò vặt rất nhiều.

Lê Nam không có một tí xíu xấu hổ nào đối với sự trêu chọc Thẩm Húc Đông, khi còn nhỏ cậu làm mấy chuyện xấu đó cho dù có kể mấy ngày mấy đêm cũng kể không hết. Nếu như không có một chút thông minh, hiểu được tìm ưu tránh nhược kịp thời cầu xin tha thứ thì cái mông của cậu đã bị đánh nở hoa mấy lần rồi.

Đại trượng phu co được dãn được, đây mới là người thông minh chân chính.

"Cho nên, ba à!" Lê Nam kéo dài thanh âm, đây là chiêu số mà cậu dùng để đối phó với ông bà ngoại. Cả hai ông bà cơ bản nghe một tiếng liền chào thua nhưng đáng tiếc người cậu phải đối mặt là ba.

Có lẽ là hình ảnh của ba đã mờ nhạt đi rất nhiều trong ký ức của cậu, trong ấn tượng của Lê Nam thì ba vẫn luôn tươi cười vui vẻ, cho dù Lê Nam đưa ra yêu cầu gì thì ông ấy cũng sẽ ủng hộ. Nhưng cậu lại quên mất Thẩm Húc Đông lúc còn trẻ cũng không phải là người dễ nói chuyện.

Thẩm Húc Đông căn bản không bị lừa gạt bởi chiêu số của Lê Nam “Làm nũng cũng vô dụng thôi, bạn học Lê Nam.”

"Đây là do con khóc lóc nói nhất định phải học, còn đi tìm ông bà ngoại chơi xấu vài ngày sao?" Thẩm Húc Đông cười ha hả nhắc nhở, “Còn có con đã quên con hứa như thế nào với mẹ của con lúc trước rồi à?”

Lê Nam ngẩn ra, cậu lúc đó hứa cái gì vậy?

Thời gian đã trôi qua quá lâu, cậu đã không nhớ rõ chuyện đố lắm, hình như là đồng ý với điều kiện gì đó của mẹ..

Nhìn thấy bộ dáng của Lê Nam đúng kiểu quên hết sạch toàn bộ, Thẩm Húc Đông tốt bụng nhắc nhở lại một lần nữa: “Con đã hứa với mẹ con rằng chỉ cần báo danh lớp đàn guitar này cho con thì kiểm tra học kỳ sau con sẽ lọt vào top ba.”

"Hơn nữa.." Thẩm Húc Đông trên mặt lộ ra biểu tình xem chuyện cười, “Nếu như không thi được thì tiền tiêu vặt học kỳ này cùng với tiền mừng tuổi sang năm tất cả đều không có.”

Nhà họ Lê mở siêu thị làm ăn buôn bán, trong nhà vẫn rất là có tiền, cũng rất hào phóng với trẻ con. Lê Nam lại là đứa bé duy nhất trong nhà nên tiền tiêu vặt có không ít, trên cơ bản là gấp hai gấp ba lần mấy đứa trẻ cùng tuổi. Lúc tết lại càng nhiều, lúc còn nhỏ tiền mừng tuổi của Lê Nam cũng đã được mấy ngàn tệ

Lê Nam: ?

Lê Nam trợn mắt há hốc mồm.

Cậu khi còn nhỏ thế mà lại đáp ứng điều kiện quá quắt như này chỉ vì đi học đàn guitar?

Không đúng mà, khi còn nhỏ cậu có khi nào lọt vào top ba đâu? Như thế nào mà một chút ấn tượng cậu cũng không có?

Lê Nam thông minh thì thông minh nhưng không dùng nó ở trên việc học tập. Từ nhỏ đến lớn đều vào mấy trường học tốt nhất ở thành phố S, thành tích thì cũng chỉ ở trong top mười, top ba thì chưa từng có.

Ngẫu nhiên cũng lọt vào top năm thì người trong nhà đã mang cậu ra ngoài đi ăn ngon chúc mừng gì đó rồi chứ đừng nói top ba?

Nếu thật sự có thời điểm nổi bật như vậy thì Lê Nam chắc chắn sẽ không quên, nhưng nếu thật sự có thời điểm thê thảm như tiền tiêu vặt với tiền mừng tuổi không có thì cậu phải nhớ mới đúng.

Cho nên nói khi còn nhỏ cậu làm như thế nào để mẹ quên cái chuyện này vậy?

Đôi mắt của Lê Nam dần trở nên trống rỗng.. Không đúng, bây giờ cậu cũng không phải đứa bé mười tuổi thật, việc thi còn có thể làm khó cậu à? Tốt xấu gì thì cậu cũng đỗ trường đại học top mười trong nước chứ bộ?

Lê Nam lại vui lên, vỗ bộ ngực đảm bảo với Thẩm Húc Đông, “Ba, ba cứ yên tâm, học kỳ sau con chắc chắn lấy vị trí số một về cho ba xem.”

Thẩm Húc Đông mới vừa lãi xe đến bãi đậu xe của Cung Thiếu Niên, nghe thấy câu này của Lê Nam thì thấy thú vị, “Thế à? Thật không?”

Lê Nam không cần nghĩ đã nói: “Tất nhiên là thật, con có khi nào lừa ba đâu!”

Lời này không phải giả, Lê Nam không có thói quen lừa người khác. Cho dù gây rắc rối thì về nhà cũng thành thật nhận tội, nhiều nhất là khóc lóc đi tìm ông bà làm đồng minh, cũng không nói dối lừa người.

"Lời này của con không giống như lừa ba mà càng giống khoác lác hơn." Thẩm Húc Đông nhận xét, “Được rồi, cầm túi của con rồi nhanh nhanh đi học đi.”

"Hảaa? Thật sự muốn đi học sao?" Lê Nam không vui lắm.

“Đương nhiên, đừng lắm lời.”

Lê Nam bị thúc giục xuống xe, cậu khoác cái túi của mình trên lưng lưu luyến đi về phía trong Cung Thiếu Niên.

Trong trí nhớ của Lê Nam còn có chút ấn tượng về nơi này, cậu nhớ rõ lớp học đàn guitar năm đó ở trên tầng ba. Với ấn tượng mờ nhạt này, cậu đã tìm ra phòng học đàn guitar.

Trên đường đi Lê Nam còn chú ý đến các lớp ngoại khoác khác. Cậu suy nghĩ nếu như không còn cách nào thuyết phục được ba đứng về phía cậu giúp cậu rút khỏi khóa học này thì có lẽ cậu có thể trực tiếp đổi một khóa khác tại Cung Thiếu Niên ví dụ như loại vũ điệu có lợi nhất trên sân trượt băng -- múa ballet.

Trượt băng nghệ thuật môn thể thao trên băng có sự kết hợp của vẻ đẹp và kỹ thuật, điểm nghệ thuật cũng chiếm một phần rất lớn trong điểm kỹ thuật. Tuyển thủ nước ngoài đặc biệt là các tuyển thủ người Âu Mỹ, rất nhiều thí sinh được mệnh danh là sứa nghệ thuật tức là chỉ những người năng lực không đủ mạnh, tình huống mà điểm chủ yếu được lấy từ biểu hiện nghệ thuật để tính điểm.

Tuy rằng là biệt danh đó mang nghĩa xấu nhưng cũng có thể nhìn ra được tầm quan trọng của biểu hiện nghệ thuật ở trong hạng mục.

Trước khi trọng sinh thật ra Lê Nam chủ yếu dựa vào điểm nghệ thuật cạnh tranh với những tuyển thủ nhỏ đó. Bởi vì tuổi cũng lớn rồi, tình trạng thân thể không cho phép cậu biểu diễn kỹ thuật có độ khó cao như kỹ thuật 4A, 4Lz (1), Lê Nam không có kỹ thuật dự trữ.

(1) : Trong trượt băng nghệ thuật bao gồm 6 cú nhảy được tính điểm bao gồm: Toe Loop, Salchow, Loop, Flip, Lutz và Axel được viết tắt lần lượt là T, S, L, F, Lz và A

VD: 4A là 4 vòng Axel, 4Lz là 4 vòng Lutz..

(Axel là kỹ thuật nhảy khó nhất)

So với những tuyển thủ ở thời kỳ đỉnh cao tiến đến các hạng mục với độ khó khác nhau thì Lê Nam chỉ bới móc hạng mục duy nhất là nghệ thuật.

Có thể lấy một ít điểm thì chính là thêm một ít điểm, giành lấy huy chương làm vẻ vang đất nước. Việc tính toán chi li, so đo từng tý này cũng không mất mặt.

Cho nên trước khi Lê Nam trọng sinh cũng chỉ tiếp xúc qua ballet. Bởi vì tuổi quá lớn mà ballet cũng yêu cầu độ mềm dẻo cao của cơ thể cho nên Lê Nam cuối cùng cũng không học được gì nhiều.

Sống lại một lần, có lẽ có thể bắt đầu học tập từ múa ballet?

Lê Nam đứng ở cửa nhìn xung quanh một chút, giáo viên ở bên trong đẩy của ra vấy tay với Lê Nam, “Bạn học nhanh vào đây học đi.”

Người giáo viên này chính là giáo viên phổ cập kiến thức về đàn guitar cho Lê Nam – Thầy Lâm.

Anh ta cao 1m78, nhìn qua là một vị giáo viên với tính cách ấm áp như ánh mặt trời. Nghe nói mớt tốt nghiệp từ học viện âm nhạc có tiếng trong nước, chuyên nhành là học đàn piano. Thời điểm ở trường học đã tự mình học đánh đàn guitar, tính ra cũng không giỏi lắm nhưng dạy lớp cơ sở cũng không có vấn đề gì.

Lê Nam bị thúc giục một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Tâm thái của cậu còn chưa điều chỉnh xong, đối mặt với ba mẹ thì có thể làm một đứa trẻ nhưng nhà bọn họ từ đó đến giờ đều ở chung như thế. Nhưng mà ở trước mặt người ngoài thì Lê Nam vẫn không có mặt mũi mà chơi xấu không đi học giống như mấy đứa trẻ khác.

Lê Nam chỉ đành chấp nhận đi vào, trong lòng nghĩ ngợi lát nữa muốn giả làm người mới như thế nào….. Hoặc là dứt khoát biến mình thành một thiên tài, vừa học đã biết, nói không chừng ba cậu sẽ đồng ý yêu cầu đổi lớp hoặc là không học nữa.

Lê Nam mới vừa bước vào phòng học thì bên tai bỗng truyền đến thanh âm máy móc kỳ quái.

【 Kiểm tra đo lường phát hiện ra sự tồn tại có thể kết nối được ở phạm vi xung quanh】

【Kết nối với hệ thống…… 】

【 Kết nối thành công. 】

【Trói định với hệ thống--】

【 Đinh -- hệ thống Siêu Cấp Siêu Sao trói định thành công. 】

Lê Nam bước chân dừng một chút, theo bản năng nghĩ thầm: Ai mà kiêu ngạo như vậy, thế mà lại ở trong phòng học mở âm thanh trò chơi to như vậy-- từ từ? Nếu hắn không có nhớ nhầm thì bây giờ là năm 2000 đúng không? Hoa Quốc lúc này đã có smartphone rồi á?

Vào những năm 2000, đa số mọi người vẫn dùng máy nhắn tin, bộ phận ít người giàu bắt đầu dùng PHS (2) nhưng cũng chỉ có thể gọi điện thoại và nhắn tin, lam sao có thể chơi trò chơi được?

(2) PHS: Là một dòng điện thoại cầm tay rất được ưa chuộng trước những năm 2000.

Ở thời điểm Lê Nam mờ mịt nhìn xung quanh thì âm thanh máy móc kia lại từ trong đầu Lê Nam vang lên.

【 001 là hệ thống Siêu Cấp Siêu. 】

【 Rất vui khi được gặp cậu, ký chủ. 】

Lê Nam chấn động, ôm đầu, cứng đơ ở tại chỗ.

Đây là tình huống như thế nào vậy?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play