[ Edit ] Tôi Dùng Hệ Thống Siêu Sao Luyện Tập Trượt Băng Nghệ Thuật

Chương 3:


2 tháng


Lê Nam ở nhà vệ sinh một lúc lâu, cuối cùng dưới sự thúc giục của Lê Văn Thanh mới đi ra ngoài. Lê Văn Thành nhìn qua một cái thì nhìn thấy đầu tóc cùng với cổ áo của Lê Nam ướt sũng, gân xanh nổi lên.

Quả nhiên lúc thằng con im lặng nhất định nó đang làm chuyện xấu.

Lê Văn Thanh hít sâu một hơi, ngay lúc bà đang sắp bùng nổ cơn giận thì Lê Nam chạy lại ôm chặt bà, hơn nữa còn chú ý đến cái bụng đang mang thai, động tác cẩn thận di chuyển.

“ Mẹ! “ Cảm xúc của Lê Nam là tưởng niệm chân thật, ” Con rất nhớ mẹ.”

Trước khi Lê Nam trọng sinh trở về, Lê Văn Thanh cũng bởi vì mắc bệnh ung thư mà qua đời rất nhiều năm rồi, Thẩm Húc Đông cũng bởi vì vợ mình mất mà già đi rất nhiều tuổi, thân thể càng ngày càng kém. Lúc đó cậu thi đấu ở khắp nơi trên thế giới, em gái cậu ở lại quê quán chăm sóc cho ba.

Điều mà Lê Nam cảm thấy tiếc nuối nhất trừ việc không giành được huy chương ở thế vận hội mùa Đông làm vẻ vang đất nước đó chính là cảm giác thua thiệt với gia đình của mình.

Cậu rời nhà từ nhỏ, nhất quyết tiến vào giới giải trí nhưng lại ở thời điểm hơi nổi tiếng một chút thì lại chạy qua làm vận động viên. Việc học cũng là vừa học vừa làm mà hoàn thành chương trình học, không ít lần khiến cho gia đình nhọc lòng vì cậu.

Nói ra thì cũng thật xấu hổ, rõ ràng là người ba mươi mấy thế mà ở trong nhà lại đảm nhiệm nhân vật đứa bé chưa trưởng thành.

Bị Lê Nam gọi một câu như vậy, Lê Văn Thanh nghẹn lại lời nói ở cổ họng. Người ta đều nói duỗi tay không đánh người cười chứ đừng nói đến người ăn mềm không ăn cứng như Lê Văn Thanh.

Lê Văn Thanh cực kỳ chán nản, nghĩ thầm đứa nhỏ này trước kia cũng không thích làm nũng như vậy.

" Đi đi đi." Lê Văn Thanh khó chịu đẩy Lê Nam ra, “ Ăn cơm cho hẳn hoi, cơm nước xong thì đi thay quần áo rồi bảo ba đưa con đi học. Đừng có đứng chỗ này cản trở tầm mắt của mẹ.”

" Thật là, sao con lại nói chuyện như vậy? ", Bà ngoại vỗ nhẹ mu bàn tay của Lê Văn Thanh, “ Nam Nam rất nghe lời, chỉ có con là mỗi ngày thấy nó phiền.”

Bà ngoại trừng mắt nhìn Lê Văn Thanh một cái rồi lại bảo Lê Nam, “ Bé ngoan, đừng nghe mẹ con nói linh tinh. Nam Nam của chúng ta là ngoan nhất, tới đây ăn cơm nào, ăn cơm xong bà ngoại lấy cho con hộp bánh quy tráng miệng.”

" Mẹ cứ chiều nó đi. " Lê Văn Thanh cảm thấy bất lực với mấy cái người ngốc nghếch chiều hư con cái, “ Cẩn thận thằng nhóc này hôm sau leo lên nóc nhà lật ngói cho mọi người xem.”

" Nói vớ vẩn, Nam Nam của chúng ta ở nhà sẽ không làm ra loại chuyện này." Bà ngoại căn bản không tin lời Lê Văn Thanh nói.

Chỉ có Lê Nam chột dạ chớp mắt một cái, trên thực tế khi còn nhỏ cậu rất nghịch ngợm. Cái chuyện leo lên nóc nhà lật ngói xác thật là không xảy ra nhưng việc trèo cây bắt côn trùng, nhảy vào vũng bùn cũng làm không ít. Quần áo mới gia đình mua cho cậu không đến một tháng là có thể làm ra mấy lỗ thủng, có thể thấy được khi đó cậu có bao nhiêu nghịch.

Nhưng tình yêu mà gia đình dành cho cậu cũng đã nuôi dưỡng cậu trở thành người tự tin mười phần. Sau này nhất quyết chạy tới lăn lộn trong giới giải trí, lại ở tuổi mười chín chuyển sang làm vận động viên, điều này không thể tách rời ra khỏi sự yêu mến và thiên vị của gia đình.

Từ các loại ý nghĩa mà nói thì đứa trẻ được yêu mới có tư cách ích kỷ.

Lê Nam bị đẩy tới trước bàn ăn cơm, ở trước mặt là bữa sáng do nhà bọn họ chuẩn bị: Một cốc sữa đậu nành ngọt, một đĩa bánh rán hành cùng với một lồng bánh bao hấp (tiểu long bao) .

Bánh rán hành cùng bánh bao hấp không thừa nhiều lắm, nhìn qua là biết những người khác trong nhà ăn sáng rồi, những đồ này là để dành cho cậu.

Đặc biệt là cốc sữa đậu nành kia, cả nhà chỉ có Lê Nam là thích ăn ngọt. Buổi sáng cho dù nói cái gì cũng nhất quyết không chịu uống sữa đậu nành mặn. Là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, Lê Nam nhận tất cả tình yêu thương của các vị phụ huynh. Đương nhiên yêu cầu nhỏ này cũng được người thế hệ trước thỏa mãn, buổi sáng mỗi ngày khi bà ngoại mua đồ ăn trở về sẽ cố ý mua một phần sữa đậu nành ngọt cho Lê Nam.

Thói quen mỗi buổi sáng đều phải uống một cốc sữa đậu nành của Lê Nam là từ đó mà hình thành. Mãi cho đến khi rời nhà đi lăn lộn giới giải trí thì thói quen này mới chậm rãi sửa lại.

Bởi vì không còn có người sẽ tri kỷ vì cậu chuẩn bị một cốc sữa đậu nành ngọt vào buổi sáng nữa.

Lê Nam lau mặt, kìm nén lại nước mắt đang sắp rơi xuống. Đời trước mẹ cậu - nữ sĩ Lê Văn Thanh qua đời không bao lâu thì ông bà bời vì nguyên do người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh cũng sớm buông tay rời đi trần thế. Cậu lúc ấy vẫn còn ở nước ngoài tham gia một cuộc thi đấu quan trọng, nghe được tin tức ông bà qua đời cũng đã là vài ngày sau.

Đến cả người ông người bà yêu thương cậu mà cậu cũng không kịp thấy một mặt cuối cùng, sau khi về nước cũng chỉ có thể đối mặt với hai tấm ảnh đen trắng khóc òa lên.

Lê Nam cầm cốc sữa đậu nành lên uống ừng ực, cảm giác ấm áp ngọt ngào khi sữa đậu nành ở trong khoang miệng cực kỳ giống một cơn mưa xuân rơi xuống kịp thời, làm dễ chịu nội tâm đã sớm khô cạn từ lâu của cậu.

Một bên uống sữa đậu nành một bên tham luyến nhìn những người thân của mình, sợ hãi hình ảnh ấm áp này chỉ là một giấc mộng đẹp trong chớp mắt.

Uống xong một cốc sữa đậu nành, trán của Lê Nam hiện ra một tầng mồ hôi mỏng. Bây giờ là giữa hè, thời tiết nóng bức, cũng may quạt nhà họ cũng đủ mát. Bà ngoại thấy cậu nóng thì bật quạt lên nhưng mà không để gió thổi trực diện cậu, sợ đầu tóc ướt sũng kia mà tiếp xúc với gió thì sẽ bị cảm nên quay quạt sang hướng bên cạnh, xua tan đi rất nhiều hơi nóng.

Lê Nam cầm đũa gắp một cái bánh bao hấp nhét vào trong miệng, bánh bao để một lúc không nóng như khi mới bỏ ra lồng hấp, vỏ ngoài mềm mại hơi ẩm ướt cứ như là bị hấp lâu rồi, chắc là vẫn luôn được giữ ấm ở trong nồi.

Cổ họng của Lê Nam nghẹn lại, nhanh chóng giải quyết bữa sáng. Sau khi biết Lê Nam ngủ bị sái cổ thì hai ông bà lập tức dùng biện pháp cũ ấn hai ba lần, một lúc sau cảm giác đau nhức ở cổ giảm đi không ít.

Sau khi Lê Văn Thanh thúc giục vài tiếng, Lê Nam cuối cùng cũng trở về phòng thay một cái áo ngắn tay sạch sẽ.

Tóc của cậu sau khoảng thời gian lúc nãy cũng đã khô một nửa, không còn ướt sũng nước như lúc mới ra khỏi nhà vệ sinh nữa.

Lê Nam ngồi ở bàn học của mình lật xem mấy quyển sách lộn xộn ở trên bàn. Đó là mấy quyển sách giáo khoa lớp 3, bên trong cơ bản đều là mới tính, chỉ có vài tờ bị vẽ các loại nhân vật hoạt hình cùng với những bức tranh minh họa gốc trong sách cũng bị tô tô vẽ vẽ biến thành một hình dạng khác. Đây là việc làm yêu thích nhất của bọn họ vào cái tuổi này.

Nữ sĩ Lê Văn Thanh lúc vừa nãy vẫn luôn bảo hắn dọn dẹp chuẩn bị một chút rồi đi học. Lê Nam không nghĩ quá lâu liền nhớ ra chuyện này.

Lê Nam khi còn nhỏ bướng bỉnh, tính cách hoạt bát rộng rãi, trộn lẫn ở trong đám trẻ con xung quanh chính là người cởi mở nhất, vẫn luôn xưng vương xưng bá. Sau đó nữ sĩ Lê Văn Thanh không cẩn thận mang thai, đi bệnh viện kiểm tra thì phát hiện không thể phá thai được bởi vì nguyên nhân do cơ thể cho nên quyết định sinh cái thai đó ra. Thời điểm lúc đó toàn bộ Lê gia loạn thành một đoàn, nhiều lúc cũng sơ sót bỏ bê đứa trẻ có thể tự mình chơi, đã mười tuổi là Lê Nam.

Tính ra Lê Nam cũng không có cảm giác gì nhưng không biết đứa trẻ thiếu đạo đức nào nói mấy lời linh tinh với Lê Nam là sau khi sinh em thì ba mẹ đều không yêu cậu nữa Lê Nam khiến cho Nam Nam buồn bực mấy ngày.

Tuy nhiên Lê Nam cũng không ồn ào bảo không cần em gái. Trong nhà tuy rằng chiều cậu nhưng ba cậu là giáo viên, dạy dỗ cậu từ nhỏ không ít thứ, ít nhất là không nuôi dạy lệch lạc. Cậu cùng lắm cũng chỉ buồn mấy ngày, sau đó cũng bị hấp dẫn bởi các loại MV ca khúc được chiếu trên TV. Cảm thấy đánh đàn guitar rất ngầu nên ăn vạ người nhà nói muốn đi học đánh đàn guitar.

Người trong nhà bị cậu quậy đến không có cách nào, đặc biệt là ông bà ngoại rất yêu thương Lê Nam nên quyết định lấy ra tiền riêng của bọn họ đưa cho Lê Nam đi học cái gì đàn guitar đó.

Lê Văn Thanh có lẽ cũng phát hiện ra chính mình sơ sẩy Lê Nam mấy ngày nay nên xuất phát từ lòng muốn bồi thường nên cũng đồng ý chuyện này.

Đến nỗi Thẩm Húc Đông người ba này.. Tính tình của ông ôn hòa, trên cơ bản thì chỉ cần là yêu cầu hợp lý mà Lê Nam đưa ra thì đều được đồng ý. Cho nên ông cũng không có bất cứ ý kiến gì đối với chuyện đi học đàn guitar của Lê Nam.

Sau khi học đàn guitar thì cậu mới có ý nghĩ muốn đi làm minh tinh.

Khi còn nhỏ học đàn guitar đó là hứng thú, hiện tại bảo cậu đi học đàn guitar.. Thôi bỏ đi, trình độ của cậu nói không chừng có thể ganh đua cao thấp cùng với giáo viên.

Tốt xấu gì thì cậu cũng lăn lộn lâu trong giới giải trí như vậy, đã từng làm người sáng tác. Bây giờ cùng đám trẻ kia cùng nhau đi học đàn guitar, cần thiết sao?

Nhưng nếu bảo cậu đi nói với nữ sĩ Lê Văn Thanh là không muốn đi học đàn guitar nữa..

Lê Nam đã có thể dự đoán đến trường hợp nổi trận lôi đình của mẹ cậu rồi.

Mẹ cậu vốn dĩ tính cách nóng nảy có tiếng hơn nữa trong quá trình mang thai cảm xúc không ổn định.. Nói ra thì cậu khẳng định mình sẽ bị đánh một trận tơi bời.

Nhớ tới sự tàn nhẫn khi Lê Văn Thanh đánh người, thân xác bề ngoài mười tuổi linh hồn đã ba mốt tuổi Lê Nam không nhịn được run lập cập.

Đây là muốn mạng của cậu!

Không thể cùng mẹ cậu nói, vậy thỉ chỉ còn cách tìm trợ giúp.

Lê Nan suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện này với ba.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, cửa phòng cậu bị gõ vang, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Thẩm Húc Đông, “Tiểu Nam? Xong chưa? Chúng ta chuẩn bị đi thôi.”

"Đây ạ!" Lê Nam quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẫn là đem cây đàn ghi-ta mới mua cất vào trong túi đựng đàn rồi khoác ở trên lưng, xong xuôi mới chạy ra ngoài.

Thẩm Húc Đông ăn mặc rất trẻ trung, khoác một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, phối với một chiếc quần dài màu đen. Mặt của ông đặc biệt anh tuấn, mặc như thế nào cũng sẽ không xấu, hơn nữa khí chất của người dạy học hàng năm khiến ông càng hiện nên vẻ ôn nhuận. Thời điểm còn trẻ tuổi thì ông chính là đứa trẻ đẹp nhất làng trên xóm dưới, nếu không thì cũng sẽ không bị mẹ cậu coi trọng rồi kết hôn cùng ông.

Lê Nam đã từng nghe bà ngoại kể chuyện xưa về ba mẹ lúc còn trẻ. Thẩm Húc Đông sinh ra đã mất mẹ, lúc còn nhỏ thì mất ba, từ nhỏ là ăn cơm mọi nhà mà trưởng thành. Thông minh khi còn rất nhỏ, sau khi lớn lên thì mượn một ít tiền của ông ngoại Lê Nam người cùng thôn để đi học, ba cậu cũng không làm người ta thất vọng, cả quá trình học đều lấy được học bổng thi đỗ đại học.

Trường đại học lúc đó rất có giá trị, sinh viên còn ít nhưng thành phố S cũng xem như một thành phố lớn nên cũng không thiếu mấy cái sinh viên. Tới độ tuổi muốn kết hôn thì cho dù lớn lên đẹp trai nhưng điều kiện gia đình đặt ngay trước mắt thì ai nguyện ý gả con gái của mình cho một sinh viên nghèo đi chịu khổ chứ. Cũng chỉ có mẹ cậu Lê Văn Thanh liếc mắt một cái là nhìn trúng Thẩm Húc Đông, qua mấy ngày đã muốn cưới người ta.

Đúng vậy, là cưới.

Nhà họ Lê có tiền, Lê Văn Thanh cũng có tiếng là có năng lực. Từ nhỏ đã cùng ông ngoại Lê cùng nhau lái xe vận tải chạy đường dài, đánh nhau cũng là hạng nhất. Tuy rằng bằng cấp không cao lắm nhưng bà tự nhận điều kiện của mình cưới một người chồng sinh viên hoàn toàn không có vấn đề gì nên đã nói chuyện này ra trước mặt Thẩm Húc Đông.

Lời phát biểu như vậy cho dù là đặt ở đời sau thì cũng hơi vượt quá mức quy định nhưng không nghĩ tới Thẩm Húc Đông thế mà đáp ứng chuyện này.

Thời điểm ông bà ngoại Lê Nam biết chuyện thì hai người đã cầm giấy chứng nhận trở về. Cũng chả còn biện pháp nào nữa huống hồ gì tư tâm của bọn họ cũng muốn lưu lại con gái duy nhất ở bên cạnh nên cũng ngầm đồng ý chuyện này.

Tất cả mọi người đều không xem cặp đôi này, đều nói Thẩm Húc Đông tính tình quá mềm mà Lê Văn Thanh quá nóng nảy. Cảm thấy gia đình này sớm muộn cũng ly hôn nhưng cố tình hai người yêu nhau mấy chục năm mãi cho đến trước khi Lê Văn Thanh qua đời vẫn cứ ngọt ngọt ngào ngào bên nhau, cuộc sống tốt đẹp làm cho Lê Nam và Thẩm Nhiễm Nhiễm người làm con cũng cảm thấy ghen tị.

Mấy năm sau khi hai người họ kết hôn là thời kỳ Hoa Quốc phát triển nhanh chóng. Việc lái xe vận tải chạy đường dài không kiếm được nhiều tiền, Lê Văn Thanh lại đang ở thời kỳ tuần trăng mật sau kết hôn vì vậy nên quyết định bán xe vận tải. Họ mở một cửa hàng siêu thị nhỏ tại thành phố S, học chế độ điều lệ của nước ngoài làm cho siêu thị trở nên thịnh vượng hơn, kiếm được nhiều tiền hơn so với lúc trước lái xe đường dài.

Nhà họ Lê bây giờ không quá giàu có và quyền lực nhưng ít nhất cũng được coi là gia đình tương đối có tiền ở thành phố S.

Thẩm Húc Đông cầm cái túi trên vai của con trai rồi đeo ở sau lưng, một tay ôm lấy bả vai của Lê Nam mang cậu đi ra ngoài, “Đi nhanh đi nhanh, không nhanh thì sẽ muộn bây giờ.”

Ông liếc mắt nhìn Lê Nam, “Ba cũng không muốn vợ của ba cả ngày vì con thằng nhóc này mà tức giận.”

Lê Nam câm nín, trong lòng nói thầm ba người có muốn nghe mình đang nói cái gì hay không? Kia chính là mẹ cậu đó!

Lê Nam đi theo Thẩm Húc Đông ra cửa, trên đường gặp được mấy bác gái hàng xóm, sôi nổi cùng bọn họ chào hỏi, “Ô, đây không phải thầy Thẩm sao? Đây là mang con trai đi đâu vậy?”

"Bà ngoại của Tiểu Nam đăng ký một lớp ngoại khóa cho nó nên cháu đưa nó đi học." Thẩm Húc Đông trả lời.

"Đi học ngoại ban à, học về cái gì vậy?", Có một bác gái tò mò hỏi, “Giáo viên có được không? Nếu mà được thì thím cũng bảo thằng nhóc nhà thím đi học.”

"Lớp âm nhạc, học đàn guitar." Thẩm Húc Đông kéo thay Lê Nam, trả lời một cách ôn hòa.

"Này, đàn guitar à? Ừm.. Tiểu Nam nhớ học cho tốt, học xong thì trở về đàn mấy khúc cho chúng ta nghe nhé." Bác gái vừa muốn nói cho con trai nhà mình không tiếp tục chủ đề đó nữa.

Đối với một thành phố lớn như thành phố S mà nói, đàn guitar cũng không phải đồ vật hiếm có gì nhưng mà so với mấy loại nhạc cụ thường thấy như piano hay violin thì đàn guitar không mấy phổ biến thậm chí được coi là sở thích mê muội làm mất ý chí.

Nhưng mà các bác gái cũng không có ở trước mặt người khác nói cái này không tốt, mọi người đều không nói tiếp chủ đề này nữa.

Đối với những người này, Thẩm Húc Đông bình thường chỉ là tốt tính cười đáp lại chứ cũng không để ý gì. Ông luôn cho rằng con trai muốn học gì cũng được miễn là vui vẻ.

Khi còn nhỏ chịu khổ quá nhiều, sau khi lớn lên làm ba thì cảm thấy nên dùng tình yêu thương gấp bội trên người con trai.

Cũng không kỳ quái việc Lê Nam dứt khoát kiên quyết lựa chọn lĩnh vực trượt băng này dù cho tất cả mọi người đều không ủng hộ.

Nhà học Lê có một cái xe minibus dùng để nhập hàng, ngày bình thường Lê Văn Thanh đều lái ra ngoài để làm việc. Trường học mà Thẩm Húc Đông làm việc là trường Trung học Thực Nghiệm cách nhà không xa nên có lúc ông sẽ đạp xe đến trường. Nhưng hôm nay bời vì muốn đưa Lê Nam đi học ở Cung Thiếu Niên. Đường đi hơi xa nên phải lái xe đi.

Kỳ thật ngồi xe bus càng đỡ tốn tiền nhưng nhà họ Lê không thiếu chút tiền đó. Ông bà ngoại Lê Nam đau lòng cháu trai, mùa hè nóng như vậy Lê Văn Thanh nếu như bảo Lê Nam đi học bằng xe bus thì người thứ nhất không đồng ý chính là ông bà ngoại của Lê Nam.

Ngồi trên xe, Lê Nam theo thói quen thắt dây an toàn. Chờ ba cậu khởi động xe mới hơi lo lắng mở miệng: “Ba, con cùng ba bàn bạc chuyện này được không?”

Thẩm Húc Đông một bên lái xe ra khỏi nơi đỗ xe một bên hỏi: “Con nói đi.”

“Con cảm thấy lớp đàn guitar không thích hợp với con, con có tể không đi học không?”

Lời này vừa nói xong thì Thẩm Húc Đông kinh ngạc nhìn thoáng qua, ngay sau đó lại quay đầu lại nghiêm túc nhìn về con đường phía trước.

“ Ý con là gì? Con lại không thích đàn guitar nữa à? ”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play