[ Edit ] Tôi Dùng Hệ Thống Siêu Sao Luyện Tập Trượt Băng Nghệ Thuật

Chương 2:


2 tháng


Đây rõ ràng là phòng cậu khi còn nhỏ.

Kết luận này khiến cho Lê Nam giật mình, muốn quay đầu lại tìm cái gương để xem bọ dáng hiện tại của chính mình nhưng mà cổ lại nhói lên. Lê Nam kêu một tiếng rồi nằm lại trên giường, trong mắt ngập tràn nước mắt che lại cái cổ.

Đau, thật sự rất đau.

Đến tột cùng là ngủ như thế nào mới khiến cho cổ bị sái thành như thế này chứ?

Lê Nam ở trên giường kêu gào vài tiếng, cửa phòng bang một tiếng bị đẩy ra. Một người phụ nữ trung niên vác cái bụng to hùng hãn đi vào, nhăn mày lại nhìn Lê Nam ở trên giường kêu gào, “ Bây giờ đã mấy giờ rồi mà còn ngủ nướng? Có định đi học nữa không hả? ”

Lê Nam ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, nhất thời quên mất cái cổ còn đang đau của mình, không thể tin nổi gọi: “ Mẹ? ”

" Gọi mẹ cũng vô dụng! " Lê Văn Thanh trợn mắt tức giận đối với Lê Nam, “ Do chính con ồn ào ăn vạ đòi đăng ký cái lớp đàn guitar gì kia, mẹ vất vả lắm mới đăng ký được cho con. Bây giờ con mà đổi ý không đi thì cứ chờ đấy xem mẹ xử con như thế nào! ”

Lê Văn Thanh nói xong liền muốn duỗi tay ra véo lỗ tai của Lê Nam, đây là độc tác của mẹ cậu theo thói quen. Kinh nghiệm nhiều năm tránh né khỏi bàn tay ác quỷ của mẹ đã sớm khắc sâu vào trong xương cốt, Lê Nam theo bản năng xoay người ở trên giường né tránh bàn tay duỗi ra của Lê Văn Thanh rồi sau đó ôm chặt eo của Lê Văn Thanh, nước mắt gần như muốn rơi xuống.

“ Mẹ! ”

Lê Nam ôm lấy Lê Văn Thanh, cảm nhận được xúc cảm chân thật trong vòng tay, tròng lòng không nén nổi chua xót.

Là mơ sao? Nếu không vì sao cậu lại thấy được mẹ chứ?

Mẹ của cậu rõ ràng đã qua đời mấy năm trước bởi vì mắc bệnh ung thư!

Lê Văn Thanh sửng sốt, người ta đều nói không ai hiểu con bằng mẹ. Đứa nhỏ Lê Nam này do chính bà mang nặng đẻ đau sinh ra, từ nhỏ đã ở bên cạnh bà, chỉ cần cái mông dẩu lên là bà đã biết thằng nhóc này nghĩ đang đánh chủ ý gì. Bây giờ nhìn biểu hiện của Lê Nam trông cứ như là đang phấn khích sau một thời gian dài không gặp.

Nhưng mà điều này làm sao có thể, thằng nhóc này từ nhỏ đã nghịch ngợm…… Quả nhiên, thằng nhãi này muốn trốn học đúng không?

Lông mày của Lê Văn Thanh giật giật, lần này duỗi tay nhanh chuẩn nắm lấy lỗ tai của Lê Nam véo thật mạnh, “ Thằng ranh này, hôm nay cho dù con gọi ông bà ngoại tới đây thì vẫn phải ngoan ngoãn đi học! ”

Lê Nam hai mắt rưng rưng, liên tục kêu đau, “ Đau đau đau, mẹ, mẹ ơi – mẹ tốt của con làm ơn buông tay đi mà! ”

Chắc là âm thanh trong phòng hơi lớn, ba của Lê Nam Thẩm Húc Đông nghe thấy tiếng liền chạy vào xem. Ông ấy từ ngoài cửa thò đầu vào, thấy cảnh tượng trong phòng thì bất lực cười cười, mở miệng nói giúp con trai vài câu, “ Tiểu Nam lại làm chuyện gì vậy, như thế nào mỗi ngày đều véo lỗ tai của con như vậy? Lỡ véo hỏng rồi phải làm sao đây.”

Nói xong thì tiến lên vài bước, cản lại ' hành vi bạo lực ' của Lê Văn Thanh đối với Lê Nam rồi thuận tay đỡ eo vợ mình, thêm một chút sức lực cho người vợ đang mang thai rồi gõ vào đầu Lê Nam, “ Còn con nữa, có phải lại nghịch ngợm chọc mẹ con tức giận đúng không? ”

Lê Nam ngoại trừ kêu đau vài tiếng lúc nãy thì cũng chỉ nhìn chằm chằm Lê Văn Thanh, khi Thẩm Húc Đông đi vào thì cậu lại đổi sang nhìn chằm chằm ông, vừa nhìn vừa cảm thán, “ Thì ra ba lúc còn trẻ đẹp trai như vậy? ”

" Còn có mẹ! " Lê Nam ánh mắt lại chuyển sang nhìn Lê Văn Thanh, sờ sờ mặt của chính mình rồi tổng kết lại một câu: “ Aiz, quả nhiên mẹ cũng rất đẹp mắt, ba mẹ đều đẹp khó trách mình lớn lên cũng rất đẹp trai.”

" Thằng nhóc này." Thẩm Húc Đông buồn cười dung tay chọc cái trán của Lê Nam, “ Mỗi ngày chỉ biết tự luyến, cũng không biết là học ai dáng vẻ này.”

" Còn có thể học ai nữa, nhà mình ai quan tâm khuôn mặt như vậy nữa không biết? " Lê Nam tỉnh táo lại, cợt nhả chớp chớp mắt với mẹ mình, “ Mẹ nói có đúng không, mẹ thân yêu của con.”

Lê Văn Thanh mặt lạnh không tiếp lời, cơn tức giận kia của bà cũng bị hai người đàn ông này trêu ghẹo đến tiêu tan luôn rồi. Chỉ là cứ như vậy mà bỏ qua thì người đứng đầu gia đình như bà không có mặt mũi cho lắm, mặt nặng mày nhẹ trừng Lê Nam, “ Nhanh rời giường đi mà qua đây ăn cơm, ăn cơm xong thì bảo ba con đưa đi học đi. Con mà dám lười biếng thì xem mẹ xử con như thế nào.”

Bà trừng mắt lên liếc qua Thẩm Húc Đông, tránh ra khỏi cánh tay đang đỡ eo của mình, “ Cũng chỉ có anh mỗi ngày đều chiều theo nó.”

Nói xong thì lộp cộp ra khỏi phòng của Lê Nam.

Thẩm Húc Đông cùng Lê Nam liếc nhau, bất lực cười.

" Được rồi, mau chuẩn bị một chút đi. Đợi lát nữa ba mang con đi học." Thẩm Húc Đông vỗ bả vai của con trai mình rồi dặn dò nói, “ Thời tiết gần đây có hơi nóng nên thân thể của mẹ con không thoải mái, tâm trạng cũng không dễ chịu. Con nghe lời một chút, đừng chọc tức mẹ con nữa.”

Lê Nam ngoan ngoãn gật đầu, nhảy xuống giường xỏ đôi dép lê rồi vào trong nhà vệ sinh. Bà ngoại ngồi trên sofa ở phòng khách thấy liền nói: “ Bé ngoan chạy chậm một chút, đừng để bị ngã.”

Lê Nam vào nhà vệ sinh, nhà vệ sinh của gia đình năm người nhà cậu không được to lắm. Bình thường tắm rửa đều phải tính toán thời gian nếu không bình nóng lạnh sẽ không đủ nước nóng để dùng.

Ở bên trong cùng của nhà vệ sinh là vòi hoa sen dùng để tắm, gần ngoài là bồn cầu cùng với bồn rửa tay, bên cạnh bồn rửa tay treo một cái gương nhỏ.

Lê Nam soi gương, phát hiện bản thân trong gương rõ ràng là bộ dáng mười mấy tuổi.

Nếu tính theo cái thai thứ hai mà mẹ cậu Lê Văn Thanh, tuổi mà Thẩm Nhiễm Nhiễm sinh ra___ Thẩm Nhiễm Nhiễm bây giờ còn chưa được sinh ra nhưng nhìn xem bụng của mẹ cậu thì đoán chừng cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian, cho nên cậu bây giờ là 10 tuổi sao?

Ngay từ đầu Lê Nam còn cảm thấy đây là một giấc mộng thì hiện tại cậu đã không còn ý tưởng như vậy nữa.

Làm gì có giấc mộng nào mà có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn chứ?

Lê Nam sờ lỗ tai mới vừa bị véo của chính mình, không khỏi hít một hơi.

Đây tuyệt đối là mẹ cậu, không ai có thể diễn được đến xuất thần nhập hóa đóng giả mẹ cậu được, ngay cả véo lỗ tai đều có cảm giác đau giống nhau!

Cho nên.. Cậu đây là trở về quá khứ sao?

Trọng sinh? Xuyên qua? Hay chỉ là một giấc mộng?

Lê Nam cũng đã từng là một thằng nhóc đi theo trào lưu. Khi còn trẻ chỉ có một chút bốc đồng đã đi lăn lộn trong giới giải trí, tuy rằng không lăn lộn đến mức hô mưa gọi gió nhưng ít nhất cũng xem như có chút nổi tiếng.

Rốt cuộc mười mấy năm sau vẫn còn có fans nhớ rõ hắn, việc này như thế nào không được xem là một loại thành tích cơ chứ?

Chẳng qua sự hứng thú của Lê Nam cũng chỉ ngắn ngủn duy trì được mấy năm, ở lĩnh vực âm nhạc lăn lộn không được thì cậu lại đổi nghề sang làm diễn viên, diễn không được mấy bộ phim thì cậu cảm thấy mệt mỏi.

Mãi cho đến khi cậu tiếp xúc với môn thể thao trượt băng nghệ thuật.

Khi đó cậu mười chín tuổi, nhận được một bộ phim điện ảnh về trượt băng nghệ thuật, nhân vật mà cậu cần phải sắm vai là một vị tuyển thủ trượt băng xuất sắc.

Bởi vì bộ điện ảnh này mà cậu tiếp xúc với trượt băng nghệ thuật, cũng rất yêu thích loại vận động này.

Ở năm mười chín tuổi này, khi quay xong bộ điện ảnh cuối cùng, cậu phủi mông rời khỏi giới giải trí, lựa chọn lĩnh vực thể thao.

Khi đó tất cả mọi người khuyên cậu nên suy nghĩ cẩn thận, có những người liên quan đến lĩnh vực này bao gồm cả huấn luyện viên hướng dẫn cậu trượt băng ngay từ đầu đều nói với cậu: Quá muộn.

Ở tuổi này học trượt băng coi như là sở thích nghiệp dư thì không có vấn đề gì nhưng nếu như muốn đạt được thành tích, lấy huy chương ở các giải đấu trong nước hay giải đấu quốc tế là việc hoàn toàn không có khả năng.

Đừng nói mấy đội viên ở đội tuyển quốc gia, cho dù là thành viên đội của tỉnh hay là đội trượt băng câu lạc bộ tất cả đều luyện tập từ năm sáu tuổi, lớn nhất cũng là tám tuổi. Mười tuổi bắt đầu luyện đều được xem là quá muộn thì nói gì đến một thanh niên mười chín tuổi như Lê Nam, độ mềm dẻo của thân thể đều đã định hình hết rồi?

Coi nhó thành yêu thích hay hứng thú đều không có vấn đề nhưng lấy hứng thú yêu thích so với chuyên nghiệp của người khác vậy thì quá sức rồi.

Người ta luyện đến mười chín tuổi trải qua bao nhiêu năm? Lê Nam lại phải trải qua bao nhiêu năm mới có thể đạt tới trình độ mười chín tuổi của người khác chứ?

Sự nghiệp của một vận động viên trượt băng rất ngắn ngủn, có một số người thậm chí chỉ là phù dung sớm nở tối tàn liền qua loa kết thúc. Nói khó nghe một chút thì Lê Nam là ai? Tiến vào lĩnh vực thể thao năm mười chín tuổi thì có thẻ làm ra được thành tích gì?

Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện viển vông nhưng cố tình Lê Nam dựa vào sự nỗ lực, mồ hôi còn có thiên phú, đi từ câu lạc bộ rồi đến đội tuyển của tỉnh, lại từ đội tỉnh bước vào đội tuyển quốc gia.

Có lẽ là nhân tài trượt băng của Hoa Quốc quá ít, một vận động viên trượt băng nửa chừng như Lê Nam ở năm hai tư tuổi Đứng trên mặt băng của Thế vận hội mùa Đông, là người duy nhất của Hoa Quốc từ tiết mục ngắn tiến vào hạng mục tự do, chỉ tiếc tổng điểm xếp thứ sáu, không có duyên với đài lãnh thưởng.

Nhưng thành tích như vậy cũng rất kinh người. Cậu mười chín tuổi mới bắt đầu luyện, hai tư tuổi bước lên mặt băng của Thế vận hội mùa Đông. Thiên phú như vậy nếu được luyện tập từ nhỏ nói không chừng bây giờ Hoa Quốc đã có tuyển thủ có năng lực giành lấy huy chương vàng.

Chỉ tiếc trên đời không có nếu.

Sự nghiệp làm vận động viên của Lê Nam kỳ thật thực rất buồn tẻ, có thể ghi lại dấu ấn tại Giải Vô Địch Thế Giới thượng, thời điểm các giải đấu lớn bùng nổ còn có thể cầm lấy một hai cái huy chương vàng. Thời gian cứ như vậy trôi qua bốn năm, đạt được vị trí thứ tư tại Thế vận hội mùa Đông ở PyeongChang (Hàn Quốc).

Trong thời gian một năm đó có mấy tuyển thủ thiên tài cực kỳ lóa mắt, không chỉ có kỹ thuật lợi hại mà tuổi còn nhỏ. Huy chương đều bị chia ra hết, cuối cùng Lê Nam vẫn không có duyên giành lấy huy chương.

Sau đó Thế vận hội mùa Đông được tổ chức ở thành phố B, ngay cạnh nhà của cậu. Tất cả mọi người đều đặt kỳ vọng cao đối với cậu và bản thân cậu cũng muốn nỗ lực một lần giành lấy huy chương để làm vẻ vang đất nước.

Ba mốt tuổi, qua sinh nhật chính là ba hai tuổi, ở trong lĩnh vực trượt băng nghệ thuật tuyệt đối là tuyển thủ quá tuổi.

Cho dù cả người thương bệnh, cậu vẫn là kiên trì tiêm hai mũi tiêm phong bế để lên sân khấu. Đơn giản là Hoa Quốc lúc đó trừ cậu ra thì không ai có đủ năng lực đi tranh vị trí trên đài lãnh thưởng.

Vì thế Lê Nam đã tham gia, cuối cùng kết quả lại là kém một điểm bỏ lỡ huy chương.

Đáng tiếc sao? Đáng tiếc.

Tiếc nuối sao? Tiếc nuối.

Nhưng nếu hỏi cậu có hối hận trở thành vận động viên trượt băng, cả người thương bệnh nhưng lại không giành được huy chương tỏng thế vận hội mùa Đông hay không thì câu trả lời của cậu chắc chắn là không hối hận.

Trên thế giới này có thể có bao nhiêu thứ mà mình thích?

Trở thành vận động viên trượt băng đó chính là  ' thích ' của Lê Nam.

Lê Nam từ trong hồi ức tỉnh lại, ngơ ngác nhìn mình trong gương rồi đột nhiên vặn vòi nước ra đổ đầy chậu nước sau đó đem đầu cắm vào.

Ở trong nước ục ục một hồi lâu, thời điểm suýt nữa thì nghẹn chết mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm chính mình ở trong gương mới có cảm giác chân thật.

Trong mắt Lê Nam hiện ra cảm xúc không thể tin được, hoảng sợ, kinh ngạc, chấn động…..

Các loại cảm xúc ở trong mắt cậu đan chéo, cuối cùng hội tụ thành -- mừng rỡ.

Thế mà lại là sự thật!

Cậu vậy mà từ năm ba mốt tuổi về tới năm mười tuổi?

Không chỉ phản lão hoàn đồng, mà thời gian cũng quay ngược lại. Cậu trở về thời kỳ ba mẹ đều sống tốt, em gái Thẩm Nhiễm Nhiễm còn chưa sinh ra, cậu còn chưa phải là thiếu niên bằng vào sự nhiệt huyết mà tham gia giới giải trí!

Điều này thật sự là không thể nào tin được!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play