[ Edit ] Tôi Dùng Hệ Thống Siêu Sao Luyện Tập Trượt Băng Nghệ Thuật

Chương 1:


2 tháng


“Tổng cộng là 83 tệ, anh thanh toán bằng Wechat hay là Alipay ạ?”

Lê Nam sờ túi của mình, trống không chẳng có gì. Không tìm được điện thoại mới hoảng hốt nhớ ra điện thoại của mình để ở chỗ của huấn luyện viên. Hôm nay sau khi kết thúc thi đấu cậu đã bị đưa đi chữa trị khẩn cấp, bây giờ là giấu người ta đi ra ngoài nên chưa kịp lấy lại điện thoại của mình.

Bây giờ là xã hội công nghệ cao, đi ra ngoài mà không có điện thoại là không thể được. Những người trẻ tuổi bây giờ ra ngoài ai mà mang tiền mặt thanh toán chứ?

Lê Nam lục tung hết tất cả các túi trên người mới moi ra được mấy tờ tiền giấy bị máy giặt giặt đến nhàu nát vì chưa kịp lấy ra dùng. Sau khi gom hết chúng lại mới miễn cưỡng được 30 tệ, không đủ một nửa số tiền cần trả nữa.

Số tiền mặt này là tiền mà Lê Nam tìm ra để mua hộ huấn luyện viên hai bao thuốc lá vào lần trước, toàn bộ đều bị cậu nhét vào trong túi nhưng về nhà lại quên mất chuyện này.

Lê Nam có chút lúng túng buông chỗ tiền trên tay xuống, đang nghĩ xem nên bỏ thứ gì mới có thể vừa vặn với số tiền trong tay mình thì nghe thấy thu ngân tò mò hỏi một câu: “Sao em lại cảm thấy anh trông có hơi quen mắt nhỉ?”

Lê Nam giật mình, không nghĩ tới thu ngân sẽ hỏi một câu như vậy. Trong lòng suy nghĩ một lúc, khi đang định nở nụ cười trả lời liền nghe thấy tiếng nhân viên thu ngân gõ tay, ngạc nhiên nói: “Anh là minh tinh đúng không? Em nhớ rõ anh, khi còn nhỏ em rất thích nghe mấy bài hát của anh, còn nhìn ở trên TV rất nhiều lần. Sau này nghe nói anh đi đóng phim điện ảnh nhưng mà vẫn luôn không có nhìn đến.. Ừm..”

Nói xong, thanh âm của nhân viên thu ngân chậm rãi nhỏ đi, cô hơi xấu hổ nhìn Lê Nam, “Nhưng em sau này không quá để ý tin tức giới giải trí.. Ừm.. Xin lỗi ạ.”

Bầu không khí khiến người ta xấu hổ lan tràn ra trong cửa hàng tiện lợi nho nhỏ, trong lòng nhân viên thu ngân cảm giác hối hận không ngừng. Chính mình lời hay không nói toàn nói mấy cái dở, ở thời đại giới giải trí siêu bùng nổ này làm sao có thể không có tin tức về diễn viên phim truyền hình, điện ảnh nổi tiếng truyền ra chứ. Rõ ràng là do người trước mặt quá mức bối rối mới tạo ra tình huống này.

Chắc là vận may không được tốt lắm, cô nhớ rõ khi còn nhỏ còn rất thích minh tinh này.

Nhân viên thu ngân nghĩ thầm.

Lê Nam lắc đầu, không để ý nói của nhân viên thu ngân cho lắm. Khóe miệng vốn dĩ chuẩn bị nhếch lên bây giờ lại bằng phẳng xuống, cậu cúi đầu chọn lựa đồ vật trong đống đồ vừa lấy, phát hiện 30 tệ căn bản chả mua được cái gì thì dứt khoát đẩy toàn bộ trở lại, chọn một cốc mì ăn liền cùng với một lon bia để trước mặt nhân viên thu ngân.

Không có quá để ý thu ngân viên theo như lời nói, chỉ là nguyên bản chuẩn bị giơ lên khóe miệng lại bằng phẳng trở về, hắn cúi đầu ở chính mình ban đầu chọn tốt thương phẩm trung chọn lựa, phát hiện 30 tới khối căn bản mua không được thứ gì, dứt khoát toàn bộ đẩy, liền nhặt ra một hộp mì gói cùng một vại bia, đẩy đến thu ngân viên trước mặt.

"Vậy hai cái này đi, mấy đồ khác không cần nữa." Lê Nam nói xong thì cầm 30 tệ đưa đến trước mặt nhân viên thu ngân

"À à, được ạ." Nhân viên thu ngân thấy Lê Nam không muốn nói thêm, vội vàng mang mấy đồ không cần kia để sang một bên, chuẩn bị chờ lúc Lê Nam đi thì xếp lại trên kệ hàng, “Anh có cần túi đựng không ạ?”

“Không cần đâu.”

“Của anh là 25 tệ 8 xu, cảm ơn đã Thu, cảm ơn đã ủng hộ.”

Lê Nam gật đầu, bỏ số tiền lẻ mà nhân viên thu ngân trả lại nhét vào trong túi.

Nhân viên thu ngân hơi do dự, âm thanh mang sự lo lắng hỏi, “Xin hỏi anh cần nước nóng không ạ? Tiệm chúng em có cung cấp nước nóng.. Ừm, anh có thể ngồi ở bên kia để ăn ạ.”

Cửa hàng tiện lợi này là một trong chuỗi cửa hàng của nước ngoài mở vậy nên hình thức kinh doanh là giống nhau, đều cung cấp bàn ghế dùng để nghỉ ngơi, cũng cung cấp nước nóng và lò vi sóng. Cho dù là pha mì ăn liền hay là đun nóng hộp cơm đều không có vấn đè gì.

Lê Nam suy nghĩ một lát, việc về khách sạn cũng không cần vội liền gật đầu, “Vậy làm phiền em rồi.”

Nhân viên thu ngân vội vàng xua tay, “Không phiền không phiền, đây cũng là điều em nên làm.”

Nhân viên thu ngân tay chân nhanh nhẹn xé mở bao bì của cốc mì Lê Nam vừa mua, đổ nước nóng đã đun vào rồi cẩn thận đặt ở trước mặt của Lê Nam, “Cái này cho anh ạ.”

Cô vừa nói cô vừa nhìn trộm Lê Nam, do dự mãi cuối cùng cũng mở miệng: “Anh.. Anh có thể ký tên cho em không?”

Nhân viên thu ngân là một cô bé 18 tuổi, thời gian này cô bé vừa đi học vừa đi làm thêm, không nghĩ tới thế mà gặp được minh tinh mà mình thích khi còn nhỏ.

Người thường rất ít gặp được minh tinh, mặc dù cô chưa từng nghe tên của người trước mặt trong mấy năm qua nhưng ít nhất cũng là người mà cô thích khi còn nhỏ. Xin chữ ký cũng là ý tưởng hay, có thể lưu lại làm kỷ niệm coi như kỷ niệm cho thời thơ ấu đã đi qua.

Lê Nam bất lực thở dài, “Việc ký tên thì thôi, anh rất sớm đã lui vòng, không làm ca sĩ nữa.”

"Hả?" Cô rất là kinh ngạc, mở miệng lẩm bẩm, “Không, không làm ca sĩ nữa sao?”

"Đúng vậy, không làm nữa." Lê Nam nói, “Cho nên việc ký tên liền thôi bỏ đi, anh cũng đã không phải nhân vật công chúng nữa, ký tên cho người ta liền rất xấu hổ.”

“Thì ra là như vậy.. Xin lỗi, em không biết chuyện này..”

"Không sao đâu." Lê Nam mỉm cười với cô bé, “Thật ra anh cũng cảm thấy mình không thích hợp với giới giải trí nên đã lui vòng, còn bây giờ thì..”

Trên màn hình TV đặt ở bên quầy thu ngân đúng lúc truyền phát tin tức, âm thanh trầm ổn của người chủ trì truyền ra, “Hôm nay, các hạng mục như trượt băng Đơn Nam, trượt băng Đơn Nữ, trượt tuyết tự do.. đã kết thúc.”

“Thiếu niên người Nga Ivan Smirnov đã giành được huy chương vàng trong hạng mục trượt băng Đơn Nam tại Thế vận hội mùa Đông, chúng ta hãy cùng nhau chúc mừng cậu ấy..”

"Anh bây giờ xem như là một vận động viên." Lê Nam thu lại ánh mắt, cười cười nói với cô bé nhân viên, “Tuy rằng bây giờ phải giải nghệ.”

Hơi nóng từ trong cốc mì gói bốc lên làm mờ khuôn mặt xinh đẹp của Lê Nam, làm cho cô bé dường như trở về mùa hè của mười năm trước, khoảnh khắc phấn khích khi lần đầu tiên nhìn thấy Lê Nam ở trên màn hình TV khiến cô hơi lẩm bấm không biết nói gì.

"Cảm ơn em." Lê Nam bưng cốc mì lên, ra hiệu cho cô gái nhỏ xong thì một tay bưng mì một tay cầm bia đi đến khu vực bàn ăn mà cửa hàng tiện lợi cung cấp.

Lê Nam mở một lon bia ra uống một hớp, hương vị đắng chát lập tức tràn ra khắp khoang miệng. Lê Nam há miệng ra cười, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lại khó uống như vậy chứ?”

Những năm đầu làm ca sĩ bị người đại diện cấm uống bia rượu, sau này lui vòng làm vận động viên lại bị huấn luyện viên cấm uống chất có cồn. Tính ra thì số lần uống rượu trong ba mươi mấy năm của cậu có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần này uống rượu là nghe thấy người ta nói cái gì mà uống rượu xong tâm trạng sẽ vui vẻ hơn một chút.

Nhưng một chén hương vị đằng chát rót vào bụng, Lê Nam cảm giác đến để mượn rượu để giải sầu mà uống xong còn chán nản hơn.

Khóe miệng của Lê Nam hơi nhếch lên, cuối cùng vẫn để lon bia sang một bên. Cúi thấp đầu xuống tập trung ăn mì.

Cậu biết lúc này có lẽ huấn luyện viên đang tìm cậu ở khắp nơi nhưng hiện tại Lê Nam còn không muốn trở về.

Trở về đồng nghĩa với việc cậu phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Giải nghệ.

Sự việc mà một vận động viên không muốn đối mặt nhất.

Nhưng bây giờ Lê Nam đã 31 tuổi, qua sinh nhật năm nay chính là 32 tuổi. Trong số những vận động viên trượt băng của giới trượt băng nghệ thuật trên toàn thế giới, không có người nào tuổi tác lớn hơn cậu.

Lần này vì để đứng vững trên mặt băng của Hoa Quốc mà cậu đã tiêm hai mũi tiêm phong bế, không tiếc dùng phương pháp gây tổn thương cho thân thể cũng muốn liều mạng vì quốc gia của mình giành lấy tấm huy chương.

Thật đáng tiếc..

Lê Nam lặng lẽ thở dài, ngơ ngác nhìn hơi nóng dần dần bốc lên ở trên cốc mì ăn liền.

Chỉ tiếc rằng cậu kém mất một điểm, bỏ lỡ cơ hội đứng trên đài lãnh thưởng.

Qua hôm nay có phải sẽ truyền đến tin tức hắn tuyên bố giải nghệ không?

Nếu như cậu trẻ lại vài tuổi hoặc là tổn thương trên thân thể không nghiêm trọng như vậy, nói không chừng còn có thể hoạt động mấy năm nữa, tranh thủ một chút cho các đàn em trong nước có thời gian trưởng thành.

Đáng tiếc trên thế giới này không có nhiều nếu như vậy.

Lê Nam cảm nhận được trên mắt cá chân của mình hơi đau đớn, cảm giác đắng chát lan tràn trong lòng.

Cậu không còn thời gian nữa.

Hành trình thuộc về cậu đã khép lại.

* * *

Lê Nam mở mắt ra, cảm giác cả người chỗ nào cũng đau nhức đặc biệt là phần cổ, cứ như là bị người ta đánh mấy chục phát khiến cho cậu động cũng không dám động.

Cậu ngây người nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu sau đó mới từ từ thoát ra khỏi trạng thái xuất thần mới vừa ngủ dậy. Hàng ngàn suy nghĩ tụ lại, đột nhiên mở to đôi mắt đứng bật dậy.

"Chết rồi chết rồi, cả đêm đều không trở về chắc chắn huấn luyện viên sẽ lo lắng sốt ruột!" Lê Nam hối hận vỗ trán của mình nhưng lại liên lụy đến cái cổ đau nhức, hít một hơi rồi che lại cái cổ, “Chết tiệt, không lẽ mình bị sái cổ rồi?”

Quả nhiên, là người thì không nên tin vào lời nói của người khác. Còn bày đặt cái gì mà mượn rượu giải sầu, đây rõ ràng chính là câu nói hại người.

Loại người chưa bao giờ chạm qua rượu như cậu một khi uống còn không phải là say quắc cần câu tại chỗ sao!

Cũng trách cậu không biết tửu lượng của mình như thế nào đã một một thân một mình ở bên ngoài mượn rượu giải sầu.

Chẳng qua hắn cũng không nghĩ tới bản thân mình thế mà lại bị mấy ngụm bia kia hạ gục. Việc này mà bị đám nhóc đội tuyển quốc gia kia nghe thấy thì chẳng phải cậu sẽ bị cười nhạo một thời gian rất lâu sao?

Nghĩ tới đây, Lê Nam không cười nữa.

Cậu là người muốn giải nghệ, làm sao có thể ở lại đội tuyển quốc gia được? Mấy thằng nhóc đoán chừng cũng chỉ có thời gian mấy ngày để cười nhạo cậu thôi.. Nhưng mà hiện tại mấy giờ rồi? Huấn luyện viên phát hiện không thấy cậu có phải sẽ báo cảnh sát không? Bây giờ chắc là vẫn chưa hết 24 giờ thông báo người mất tích đâu đúng không?

Úi chà, phải nhanh chóng trở về giải thích với huấn luyện viên mới được, hơn nữa cậu cũng muốn nói một câu cảm ơn với cô gái nhỏ kia. Vất vả con gái nhà người ta đứng canh con ma men như mình cả đêm, không biết tối hôm qua cậu uống rượu xong có làm khùng làm điên không nữa?

Nghĩ xong thì Lê Nam ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ liếc mắt một cái liền choáng váng.

Đây….. Đây là nơi nào?

Lọt vào trong tầm mắt là cách bài trí cũ kỹ, bộ bàn ghế vàng đất không biết đã được dùng bao nhiêu năm, trên bàn là đống sách vở giấy tờ lộn xộn, bên cạnh bàn để một cái ba lô họa tiết phim hoạt hình, bên trên là Ultraman mà trẻ con thích nhất. Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm xem phim ảnh đặc biệt của cậu, liếc mắt một cái là nhận ra nó là hàng fake, bởi vì những đặc điểm trên họa tiết không thuộc bất cứ một cái Ultraman nào.

Trên mặt tường xám xịt dán poster của Trương Học Hữu cùng với Lưu Đức Hoa, bốn góc của poster còn dùng băng dính cẩn thận mà dán lại một lần. Bên cạnh là giá sách được làm thủ công bằng những ván gỗ, kế bên giá sách là một cây đàn guitar mới tinh.

Ánh mắt của Lê Nam chợt dừng lại khi nhìn đến cây đàn guitar.

Cây đàn guitar này thật sự rất quen mắt, đó không phải là đàn guitar làm bạn với cậu từ nhỏ mãi cho đến khi vào giới giải trí cũng không nỡ vứt đi hay sao?

Nhưng cây đàn guitar kia đã bị hỏng vào năm thứ hai khi Lê Nam gia nhập vào giới giải trí. Sau đó bị cậu gửi trở về quê nhờ ba mẹ mình bảo quản hộ, khi đó mẹ cậu còn nói đồ rách nát gì cũng gửi về nhà.

Lê Nam nhớ rất rõ ràng, cây đàn guitar đó sửa cũng không thể sửa được nhưng mà cây đàn ở trước mặt còn rất mới, trông giống như mới mua trở về chưa được bao lâu.

Chờ đã, mới mua chưa được bao lâu?

Lê Nam phản ứng lại, vội vàng nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh. Nhìn xong thì kinh ngạc, đây không phải là phòng của cậu lúc còn nhỏ sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play