Hồng Hoan Họa Nhược Thủy

Lên đường


2 tháng


Hai ngày sau thuyền cập bến tại hoàng thành phía Nam để nhận thêm hàng, hoàng thành này thuộc nước Lung là lãnh địa của người Ô Nha. 

Thẩm Mộng Nguyên cùng Cố Nguyên Uyên xuống thuyền, mặc dù Cố Nghiêm Uyên có thể hiểu được tiếng của người Ô Nha nhưng chung quy vẫn không thể giao tiếp rành rọt được nên có phần bất tiện. 

Hai người thuê hai con ngựa khỏe, nói là thuê nhưng chắc là sẽ không trả lại nữa, bây giờ đã chuẩn bị sang thu dự kiến sẽ đến Nham Chuyên sau một tháng đi đường, cả hai người cũng đã chuẩn bị cả áo lông và chăn mền để tiện ngủ ở đường vào đêm.

Thẩm Mộng Nguyên tính toán từ hoàng thành nước Lung đến vùng thảo nguyên Nham Chuyên là khoảng tám trăm dặm mỗi ngày đi khoảng hai mươi dặm, hơn một tháng là có thể đến nơi.

Trời chập tối, y cùng Cố Nghiêm Uyên nghỉ lại khách trọ một đêm ngày mai mới bắt đầu xuất phát. Trời đêm nay không trăng không sao, chỉ có gió thổi rít.Thẩm Mộng Nguyên nằm nghiên cứu tấm bản đồ, được một lúc lại chán nản nằm vật ra giừơng. 

Cố Nghiêm Uyên ở phòng bên cạnh thì liên tục thở dài, hắn nghĩ liệu đi theo Thẩm Mộng Nguyên có là đúng? Họa Nhược Thủy thì có liên quan gì đến hắn, chúng sinh thì có liên quan gì đến hắn? Trằn trọc một hồi Cố Nghiêm Uyên đứng dậy ra gõ cửa phòng Thẩm Mộng Nguyên, cửa dường như không khóa hắn cứ thế đẩy cửa bước vào. 

Thẩm Mộng Nguyên đã lăn quay ra ngủ từ đời nào, bức Họa Nhược Thủy dải trên bàn. Cố Nghiêm Uyên nhìn Thẩm Mộng Nguyên ngủ bất giác lộ ý cười hắn đã tự có câu trả lời cho mình rồi.

Sáng sớm, mưa phùn bay lả tả Thẩm Mộng Nguyên, vươn vai toan sang gọi Cố Nghiêm Uyên nhưng khi mở cửa phòng lại trống trơn cả đồ đạc cũng dọn sạch dường như chưa từng có người ở qua. Y bỗng chợt thấy hoảng hốt muốn chạy xuống tìm hắn nhưng lại dừng lại.

Hắn muốn đi thì đã sao dù sao thì bản thân cũng không có quyền ngăn cản. Thẩm Mộng Nguyên quay trở về phòng thay y phục, đàn tranh vẫn đeo đằng sau, lại thắt thêm túi càn khôn ở bên hông, chợt hắn nghe có tiếng gọi vọng từ dưới lầu lên:

" dậy rồi hả mau đi trời đã sắp trưa luôn rồi "

 Cố Nghiêm Uyên ở dưới lầu hành lí đã chất đầy lên lưng ngựa, Cố Nghiêm Uyên lưng đeo bội kiếm đang vẫy tay với hắn.

Thẩm Mộng Nguyên cảm thán có phải là bản thân ngủ lâu quá nên hắn đã thu dọn đồ xong luôn rồi không? vậy mà còn suy nghĩ linh tinh đúng là não hỏng.

Thẩm Mộng Nguyên nhảy qua cửa sổ cả không thèm đi xuống lầu trực tiếp nhảy luôn, Cố Nghiêm Uyên đưa dây cương ngựa cho Thẩm Mộng Nguyên dữ bản thân thì nhảy lên ngựa.

 Thẩm Mộng Nguyên theo sau nhảy lên ngựa lên dơ chân lên giục 'ja' một tiếng đuổi theo Cố Nghiêm Uyên. Cả hai sóng vai cưỡi ngựa ra khỏi hoàng thành, Thẩm Mộng Nguyên chỉ vào thanh kiếm của Cố Nghiêm Uyên hỏi:

" lúc nào cũng đeo kiếm thanh kiếm này không mệt sao ? "

Cố Nghiêm Uyên không cả quay đầu nhìn chỉ "không" một tiếng rồi hắn nói tiếp:  

" Chu Dạ, cũng giống như ngươi thôi ngày ngày đeo đàn nhưng lại không dùng, ít nhất ta vẫn rút kiếm "

Thẩm Mộng Nguyên dựng lông tơ lập tức phản bác:

" đàn Tử Ngọc của ta là để trừ yêu "

Cố Nghiêm Uyên cười khinh: " cần gì, có vẻ nó rất cứng đến lúc cần tháo xuống trực tiếp đập vào đầu kẻ địch là được "

Thẩm Mộng Nguyên: " không được "

Cố Nghiêm Uyên: " được "

Thẩm Mộng Nguyên: " không được "

Cố Nghiêm Uyên: " được" 

Thẩm Mộng Nguyên: "....." 

" không cãi với ngươi "

 Thẩm Mộng nguyên giục ngựa chạy trước Cố Nghiêm Uyên cười một tiếng vì cãi thắng song cũng giục chạy theo hắn.

Trời lại ngả đêm đen đây là đêm đầu tiên hai người rời khỏi hoàng thành, cả hai chọn nghỉ chân dưới một tán cây lớn ở đây nhìn xuốn vẫn thấy rõ hoàng thành nước Lung, Thẩm Mộng Nguyên chợp mắt không ngủ được rồi lại bật dậy.

  Thẩm Mộng Nguyên đang suy đoán về một số rủi ro, thực chất rủi ro này đều nằm trên người của Cố Nghiêm Uyên. Hắn là người nước Ngu mà thảo nguyên Chuyên Nham cả ngàn năm trước đã được người Hô Lô chiếm đóng. Vua mâý đời  trước của nước Ngu vì muốn sáp nhập Chuyên Nham thành địa bàn của mình mà không ngần ngại dẫn quân xâm lấn, dù đã qua cả trăm năm nhưng không thể phủ nhận mối thù của người Ngu và người Hô Lô là không thể xóa bỏ. 

Bây giờ đến vùng Chuyên Nham nếu Cố Nghiêm Uyên bị phát hiện là người của nước Ngu chắc chắn sẽ bị xem là gian tế mà bắt lại. Nghĩ đoạn y quay sang nhìn Cố Nghiêm Uyên rồi bắt đầu thở dài.

Cố Nghiêm Uyên nhìn ra được sự lo lắng của y thì cũng mới an ủi: " yên tâm tìm cái mặt nạ che vào là được ta biết tiếng Hô Lô không cần lo "

Thẩm Mộng Nguyên hạn hán lời luôn đại ca à có tiếng gì mà ngài không biết không hả??? Mặc dù khi còn trên núi Thủy Hành có xem qua vài quyển sách của người Hô Lô nhưng cũng không thể giao tiếp trực diện với người bản xứ được, pha này lại phải nhờ vào lão đại ngôn ngữ là Cố Nghiêm Uyên đây rồi!

Cả hai lại tiếp tục lên đường, mặt trời cứ mọc lại lặn. Ngày đêm trôi qua hiện tại chỉ còn một ngày đường nữa là đến Chuyên Nham rồi. Cũng đã sang thu hẳn rồi e là sắp tới sẽ rất lạnh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play