Hồng Hoan Họa Nhược Thủy

Xông Cung


2 tháng


Trong góc tường ở thâm cung rộng lớn hai cái đầu lớn nhô ra, Thẩm Mộng Nguyên đeo đàn Tử Ngọc cuốn khăn trắng, bên trên đầu là Cố Nghiêm Uyên. Phía trước là bốn hàng thị vệ đều tăm tắp đi qua đi lại. Kẻ canh người gác muốn đi tiếp hoàn toàn không thể . Thẩm Mộng Nguyên đảo mắt hai vòng mở miệng hỏi:

“ Ngươi biết bay không? ” 

Cố Nghiêm Uyên: “ ???? ”

“ không biết bay nhưng biết khinh công có tính không ”

Thẩm Mộng Nguyên gật đầu ra hiệu được song y lôi từ trong túi ra một tấm lụa trắng, Cố Nghiêm Uyên nhìn với vẻ đầy thắc mắc. Thẩm Mộng Nguyên toan giải thích:

“ là Ô Hồ lụa nó thần kì lắm nha, chỉ cần chùm vào sẽ như hòa làm một với cảnh vật sẽ không biết phát hiện, ta với ngươi trùm vào sau đó lẻn vào trong ”

Cố Nghiêm Uyên gật đầu như đã hiểu, nói đoạn hắn ôm Thẩm Mộng Nguyên vào lòng song cả hai quấn Ô Hồ lụa lên người. Thẩm Mộng Nguyên ra hiệu cả hai đẩy sức từ gót chân bật lên một cách nhẹ nhàng bay hết chỗ này đến chỗ khác cuối cùng đừng lại trước một mái đình nhỏ. 

Cố Nghiêm Uyên đáp xuống ra sức vén màn cỏ như đang tìm kiếm thứ gì đó, Thẩm Mộng Nguyên thập phần không hiểu song vẫn cúi đầu tìm cùng y mặc dù không biết tìm thứ gì. Sau một hồi đào bới không kết quả, Thẩm Mộng Nguyên bắt đầu than vãn:

" ruốt cuộc là tìm thứ gì chứ, lưng của đại gia ta sắp gãy rồi "

Cố Nghiêm Uyên không cả liếc mắt quấn tâm vẫn chú trọng tìm kiếm nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở: " đừng nháo kẻo quan binh phát hiện "

Thẩm Mộng Nguyên than dài: " ngươi rốt cuộc là đang tìm thứ gì "

" cửa vào, a tìm được rồi " Cố Nghiêm Uyên vừa dứt lời dưới đất như có thứ gì đang được mở ra , một lối đi nhỏ hiện dần trước mắt. Cố Nghiêm Uyên ra hiệu cho Thẩm Mộng Nguyên  mau vào còn bản thân đi sau lấy màn cỏ lấp lại tránh bị phát hiện. 

Lối đi ban đầu khá nhỏ hai người còn phải nhường một kẻ đi trước một kẻ đi sau, càng đi lối càng rộng cả hai đã có thể cùng sóng vai bước đi thậm chí còn ba phần rộng lớn. Ở giữa là một Pháp trận tỏ ra mầu nhiệm kim, ở giữa pháp trận đặt một hộp gỗ nhỏ điêu khắc khá tinh xảo. Nom vẫn có phần bạc màu do ảnh hưởng của thời gian.

Thẩm Mộng Nguyên mày mò cả buổi vẫn không tìm ra cách phá trận pháp, sau một hồi mới nhìn sang Cố Nghiêm Uyên. Y lên giọng trêu chọc:

" đây là do tổ Tiên nhà ngươi để lại hay thử nhỏ máu người vào xem biết đâu lại được "

Thẩm Mộng Nguyên bấm bụng vốn chỉ muốn đùa một chút, vậy mà khi hắn nghe xong không nói hai lời liền cầm kiếm rạch lòng bàn tay rải máu chung pháp trận. Càng không ngờ hơn là thật sự có hiệu quả, máu vừa thấm đất pháp trận liền sáng bừng cả gian phòng tối được chiếu sáng hoàn toàn.

Thẩm Mộng Nguyên ba phần kinh ngạc bảy phần kinh ngạc hơn ba phần kia. Không dự liệu được rằng một câu nói vô lí ấy vậy mà có hiệu quả. Ánh sáng dần lụi Cố Nghiêm Uyên bước vaò ôm hộp gỗ lên xem xét cẩn thận, song lại nhìn Thẩm Mộng Nguyên còn đang ngơ ngác nghiêng đầu hỏi y: " sao thế "

Thẩm Mộng Nguyên lắc lắc đầu ra hiệu không sao cũng tiến đến gần xem xét hộp gỗ không có gì đặc biệt bên trong chỉ có môth hath châu lớn cỡ bằng bàn tay, Thẩm Mộng Nguyên vừa chạm nhẹ hạt châu liền tan ra hóa thành vô số hạt phấn vàng óng bay lên rồi lại kết tinh lại. 

Cơ thể của người đàn ông ấy dần hiện ra, là một người đàn ông chạc chừng bốn mươi tuổi. Cái bóng do hàng ngàn vạn tinh túy kết lại dần lên tiếng:

"Con cháu Cố gia nếu như tìm được nơi này ắt thế gian đã có đại họa. Ta tên Cố Biên là người canh gác bức Họa Nhược Thủy đời thứ nhất cũng là người phong ấn nó lại, ta biết rằng sau này ắt nó sẽ lại thoát ra chút tàn dư này coi như là manh mối cuối cùng đi" 

Thẩm Mộng Nguyên kinh ngạc: " người canh gác Họa Nhược Thủy đời thứ nhất Cố Biên tiên sinh, là ông ấy..." 

Tàn ảnh của Cố Biên tiếp tục lên tiếng:

" sở dĩ ta để lại chút tàn dữ này cho Cố gia mà không phải cho người canh gác là vì chỉ con cháu Cố gia mới mở được kết ấn này "

" Họa Nhược Thủy sinh ra từ cả vạn năm trước nó tạo ra là để cân bằng âm dương giúp vạn vật phát triển. Thanh Long trên bức họa tượng trưng cho phái âm và Phượng Hoàng là ngược lại. Ta vốn không biết nhiều chỉ biết nếu một ngày thất đại yêu thú thoát ra, ngũ khí thần binh không còn âm dương đảo lộn yêu ma hoành hành . Muốn khắc lại bức Họa Nhược Thủy cần tìm được Thiên Cơ bút "

" thông tin đã cạn muốn biết thêm cần tìm cây sinh mệnh để hỏi "

" Họa Nhược Thủy họa cả thể gian, Thiên Cơ bút đúc lại mạch tranh......"

Nói xong tàn ảnh của Cố Biên dần lụi tàn, Thẩm Mộng Nguyên suy tư hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định:

" Cố gia là đời canh gác thứ nhất tức con cháu về sau cũng có phần hay ngươi theo ta cùng khắc lại bức họa "

Cố Nghiêm Uyên định từ chối song nhìn lại chút tàn dư lấp lánh vương trên đất lại nghĩ đến bách tính ngày ngày bị yêu ma quấy rối nên đã bắt tay của Thẩm Mộng Nguyên hai người vỗ lên một cái thật mạnh. Từ một thành hai y lại có thêm một người cùng đồng hành trong lòng thầm nghĩ thật tốt!

Hai người mò mẫm cả buổi tối cuối cùng cũng về đến nhà vừa ngả lưng một cái Thẩm Mộng Nguyên liền lăn quay ra ngủ như chết. Cố Nghiêm Uyên thấy giừơng bị chiếm đóng cũng không lên tiếng bất mãn lặng lẽ ôm chăn ra giừơng nhỏ đánh một giấc, quả thực hôm nay đã rất mệt mỏi rồi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play