Hồng Hoan Họa Nhược Thủy

Họa Nhược Thủy


2 tháng


nội dung chỉ mang tính chất hư cấu

___________

*Một bức họa trắng, họa nhược họa thủy Họa cả thế gian* Đương thời thế gian truyền tai nhau về một bức họa dài, họa cả thế gian vào trong người nắm được ắt hiểu thiên cơ. Khi âý thế  gian vì một bức họa dấy lên tranh đấu, loạn lạc khắp nơi, bá tánh cũng vì vâỵ mà chịu khổ không ít, tu sĩ giang hồ thường là biết chút đạo hạnh liền đi tranh giành nhau. Triều đình các nước cũng không làm gì được họ đành mặc kệ không quan tâm. Ngày đêm tranh đấu liên miên vào một ngày của bốn trăm năm trước bức liền biến mất không một dấu vết. Có người nói nó đã bị hủy, còn có người khẳng định rằng nó đã bị tiên nhân nào đó thu hồi nhưng vẫn chẳng ai chắc chắn được sự thật rằng nó đang ở đâu.

Bức họa dài chín thượng, trên bức họa nào là yêu thú thượng cổ hay cổ thần binh khí, văn tự tạp lai đều có đủ cả, mỗi thứ đều chỉ được khắc họa một chút rất nhỏ, rất nhỏ. Phần đầu bức họa khắc Phượng hoàng, phần cuối là Thanh long uốn lượn ôm trọn thế gian. Còn có Bạch hổ ngoạm mặt trăng, Chu tước nuốt mặt trời. Huyền vũ há miệng thác nước đổ dài tạo thành sông, Côn bằng canh gác biển cả, Xích diễm yêu thú nằm trên ngọn núi lửa lẳng lặng quan sát thế gian. Tổng cộng bảy đại yêu thú thượng cổ tượng trưng cho bảy thứ giúp thế gian phát triển. Song phượng hoàng cùng Thanh long như hai thái cực khác nhau, trải dài từ đầu tới cuối bức họa, như la bàn âm dương cân bằng mọi thứ.

Họa Nhược Thủy, bức họa đã khiến cả thế gian điên cuồng lại được canh giữ dưới núi Thủy Hành suốt bốn trăm năm. Sớm có người đã quên nó nhưng vẫn có người nhớ.

Núi Thủy Hành nằm trên một vùng xa xôi bao bọc bởi những đám mây trắng chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh, cả ngọn núi ấy chỉ duy nhất có một người canh gác, đến tuổi xế chiều sẽ nhận nuôi một đứa trẻ khác, dạy võ công, tu luyện để tiếp tục công việc.

Đến nay đã qua bốn mươi mốt đời người canh gác Thẩm Mộng Nguyên năm nay mười bảy tuổi sư phụ y Đồ Ưu người canh gác đời thứ bốn mươi mốt.

  Gian xá trong núi Thủy Hành

  Gian nhà nhỏ được lập bằng tre nay đã cũ mòn vì thời gian lão Đồ Ưu đang nấu cháo bên ngoài xa một trụ sáng màu vàng kim vọt thẳng lên trời cao, nơi phát ra ánh sáng ấy lại là trong trung tâm núi Thủy Hành là nơi trấn giữ bức Họa Nhược Thủy. Biết có điều chẳng lành lão Đồ Ưu luền chạy vọt ra ngoài kiểm tra, đến nơi chỉ thấy Thẩm Mộng Nguyên nằm ngất, kết giới phong ấn cũng đã bị phá, mọi thứ tan hoang.

Lão cầm bức Họa Nhược Thủy đã dính đầy bụi lên kiểm tra, cả bức họa trắng tinh không còn gì cả. Bảy đại yêu thú cũng đã không còn, Ngũ khí thần binh cũng vậy, đương thời ngũ khí thần binh được rèn ra từ năm loại hòa khí trên thế gian. Dùng để trấn yêu yểm ma nay lại không còn trên bức họa, yêu ma sẽ lại hoành hành. Ắt nổi lên sóng to gió lớn.

Lão ôm Thẩm Mộng Nguyên đang hôn mê về gian xá, hai khắc sau y tỉnh lại lấy tay đỡ lấy phần đầu vẫn còn oang oang chưa tỉnh hẳn, Lão Đồ Ưu giờ mới gạ hỏi chuyện mới xảy ra, song Thẩm Mộng Nguyên vẫn không trả lời. Cậu nhớ lúc ấy đang nằm ngủ trên cành cây liền bị hất tung nom mọi chuyện còn lại hoàn toàn đều mơ hồ không nghĩ được gì.

Đồ Ưu thở dài nặng nhọc nói:

" Ta giờ đã tuổi cao pháp lực còn không đủ để đi nhanh e là không thể tìm lại bức Họa Nhược Thủy này rồi" một lúc sau lão nói tiếp " Người canh gác Núi Thủy Hành đã qua hơn bốn mươi mốt đời ta là đời bốn mươi mốt rồi đã bốn trăm năm rồi, lịch sử mà thế gian đen tối nhất chẳng lẽ sắp lặp lại thêm lần nữa chăng ?"

Thẩm Mộng Nguyên im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “ sư phụ con cũng là người canh gác để con đi tìm, nhất định sẽ khắc lại bức Họa Nhược Thủy, trấn yểm lại trăm ngàn năm sau cũng không lung lay, tuyệt đối không phụ sứ mệnh.

Đồ Uư nhìn đứa đồ nhi mình một tay nuôi lớn, thở dài nối tiếp thở dài. đưa tay tháo vòng trên cổ đeo cho y nom dặn dò:

“ Đây là ánh sáng thuần túy nhất của nhân gian được thu lại từ thuở khai thiên lập địa, có thể thanh trừ vạn vật. Đã truyền qua vô số đời rồi nay giao lại cho con. Phải nhớ rằng ⁠⁠⁠⁠⁠⁠⁠Họa Nhược Thủy từng họa cả thế gian phải mang nó về bằng mọi giá” 

Nhận được cái gật đầu chắc nịch của đồ đệ mình lão cũng thấy yên lòng đôi mắt dần khép hờ lại phật râu trên tay cũng rũ xuống nguyên thần của lão đang dần tan biến, hóa thành hàng ngàn đốm sáng bay đi mất. Thẩm Mộng Nguyên đưa tay bắt lấy như muốn níu giữ chút gì đó nhưng lại với vài không trung. Cậu không tự chủ được mà bật khóc, mặc dù cậu là do sư phụ đưa lên núi nhưng cũng có công nuôi dưỡng bao năm nay nói đi là đi quả không đàng lòng.

Sau khi thu dọn đồ tạm biệt gian nhà nhỏ mà cậu đã lớn lên liền xách theo một cái túi lớn đi xuống núi. Mười hai năm rồi chưa xuống núi sự bỡ ngỡ chen lẫn sự háo hức trên khuôn mặt thiếu niên, cây đàn tranh đằng sau quá nửa đã cao hơn cả đầu cậu. Đàn Tử Ngọc là pháp bảo duy nhất mà câụbiết  sử dụng, hay nói cách khác là sử dụng tốt nhất. 

Con trấn nhỏ phồn vinh trước mắt khiến Thẩm Mộng Nguyên choáng ngợp, mọi thứ đều đông đúc. Thẩm Mộng Nguyên cảm nhận ở đây không có khí tức của người tu giả, đây là một khu trấn bình thường. Moị thứ  với Thẩm Mộng Nguyên đều lạ lẫm. Một bàn trà ven đường có hai vị đại thúc đang bàn truyện một trong hai người nói:

“ nghe nói gần đây có yêu quái xuất hiện đấy ”

người kia  liền lập tức đáp lời: “ đúng đúng lần trước ta tận mắt thấy đáng sợ đáng sợ a ”

Thẩm Mộng Nguyên chợt hiểu ra là ngũ khí thần binh dùng để trấm ma yểm yêu đã biến mất khỏi bức Họa Nhược Thủy nên yêu quái mới lại bắt đầu hoành. Nếu không khắc lại bức họa sớm e rằng thế gian tai bay vạ gió.

Màn Đêm dần buông xuống Thẩm Mộng Nguyên trong người không lấy một đồng đành cắn răng ngủ dưới một gốc cây. Trời tối đen như mực dơ tay không thấy mười ngón. Nhưng lại có tiếng bước chân truy đuổi rất rõ ràng, Thẩm Mộng Nguyên ôm thei đàn Tử Ngọc nhảy lên bức tường cao truy theo tiếng động mà rượt tới.

Chỉ thấy một một cái bóng đen lớn chạy trước phía sau còn mấy người rượt theo, Thâm Mộng Nguyên rút ra một lá bùa chiếu sáng cả con ngõ nhỏ phía trước nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên nọ trông khá anh tuấn bên hông xách theo trường kiếm phía sau truy binh đuổi theo không ngừng. Thẩm Mộng Nguyên chưa từng xuống núi đơn thuần nghĩ người đẹp như vậy chắc chắn không xấu, thế là thu hồi ánh sáng nhảy qua trước ngã rẽ phía trước đứng trực sẵn sau khi người kia chạy đến nơi Thẩm Mộng Nguyên một tay kéo y vào tay kia bịt miệng lại, đợi truy binh đuổi qua mới thả lỏng tay ra. 

Nom người kia nghĩ Thẩm Mộng Nguyên là kẻ nào đó liền chĩa kiếm về phía cậu, Thẩm Mộng Nguyên cảm thấy không ổn liền dơ bùa lên chiếu sáng. Khuôn mặt hai người chạm nhau. Thẩm Mộng Nguyên gãi đàu cười hì hì bảo: 

" huynh đệ yên tâm ta không phải kẻ xấu gì , ta tên Thẩm Mộng Nguyên là người tu đạo " 

Thiếu niên gác lại kiếm toan mở miệng:

" đa tạ, ta tên Cố Nghiêm Uyên "

Thẩm Mộng Nguyên 'ò' một tiếng lại hỏi tiếp: " tại sao ngươi lại bị truy đuổi " 

" vì xông vào hoàng cung " Cố Nghiêm Uyên trả lời.

" vậy tại sao lại xông vào đó " Thẩm Mộng Nguyên tiếp tục hỏi.

Cố Nghiêm Uyên lẳng lặng lắc đầu ra hiệu có nói ngươi cũng không hiểu. Nghĩ một hồi lâu cuối cùng Cố Nghiêm Uyên cũng nói ra:

“ Hai ngày trước lại bắt đầu xuất hiện rất nhiều yêu quái cả thành Trung Dương này không lấy một người tu đạo không ai có thể trấn yểm được chúng. Ta tìm trong sách cổ thấy ghi chép về một bức họa tên là 'Họa Nhược Thuỷ' ”

Thẩm Mộng Nguyên gật đầu như đã hiểu, cậu không hiểu thì còn ai hiểu nữa. Toan nghĩ giờ bức họa ấy cũng trắng phau lại chưa tìm được cách khắc lại. Thẩm Mộng Nguyên lôi từ trong túi ra cuốn bản dài, phần đầu lăn dài xuống một phẳng giấy trắng tinh không có gì cả. Lúc này Thẩm Mộng Nguyên tiếp lời:

" ngũ bảo thần khí biến mất vạn yêu hoành hành, không giấu gì ngươi ta là người trấn yểm bức họa này là đời thứ bốn mươi hai "

" hai ngày trước phong ấn bị phá, bảy đại yêu thú thoát ra. Ngũ bảo thần binh trấn giữ năm phương cũng biến mất nên yêu quái lại bắt đầu gây hại "

Cố Nghiêm Uyên mở mắt lớn ngạc nhiên nhìn bức họa trải dài trên nền đất,song cất lại khuôn mặt ngạc nhiên: “ nhà ta gần đây về rồi nói tiếp ”

Thẩm Mộng Nguyên gật gà gật gù ừ ừ rồi cũng theo Cố Nghiêm Uyên về nhà. Nhà của hắn không quá lớn không quá nhỏ, giữa sảnh còn có một khóm trúc, Thẩm Mộng Nguyên ngồi ở bàn đá bên ngoài một lúc sau Cố Nghiêm Uyên đi ra cầm theo một cuốn trục, y đặt cuốn trục lên bàn rồi làm động tác mời, ý muốn Thẩm Mộng Nguyên xem qua. Thẩm Mộng Nguyên rải cuốn trục ra bắt đầu nghiên cứu, Cố Nghiêm Uyên đứng xoay cốc trà nói:

 “ tổ tiên nhà ta cũng từng là người tu đạo,thanh kiếm này là minh chứng nó tên Vạn Trượng từng trảm vô số yêu ma ”

Thẩm Mộng Nguyên tiếp lời: “ nên giờ yêu ma hoành hành ngươi muốn tu đạo ”

"ừm"

Thẩm Mộng Nguyên thở dài  đầy nuối tiếc: “ ngươi đã qua cái tuổi tu luyện tốt nhât cộng thên cả linh khí thế gian không nhiều e là bất khả thi ”

"Ta vốn là trưởng quân cẩm y vệ của triều đình cũng chẳng dám mơ tưởng gì " 

 Mộng Nguyên nghe vậy cũng không tiếp lời lặng lẽ nghiên cứu quyển trục, Cố Nghiêm Uyên chỉ vào điểm mà mình nhin ra bắt đầu phân tích:

“ tổ tiên ta viết lại rằng sau này yêu quái bắt đầu hoành hành, cứ theo hướng Bắc mà đi trong đường hầm tối sẽ có câu trả lời, mà hướng Bắc lại là hướng đi về phía hoàng cung. Có lẽ họ đã liệu được tương lai nên mơí để laị manh môí gì đó” 

Thẩm Mộng Nguyên:" vậy nên ngươi mới xông vào cung"

Cố Nghiêm Uyên gật đầu thừa nhận, Cố Nghiêm Uyên nhìn quyển trục được viết hoàn toàn bằng chữ cổ nhìn nét chữ ẳt hẳn cũng mấy trăm năm rồi. Một trăm, hai trăm, ba trăm hay là ....bốn trăm năm trước. Nghĩ đến đây cậu dần chìm vào suy tư nếu thật sự là từ bốn trăm năm trước ắt hẳn là thứ cậu muốn tìm cũng sẽ có câu trả lời .

Thẩm Mộng Nguyên đập bàn đứng dậy, Cố Nghiêm Uyên thắc mắc nhìn y đầy khó hiểu bèn hỏi:" sao thế"

Thẩm Mộng Nguyên kéo tay Cố Nghiêm Uyên: " đi chúng ta đi, xông vào trong cung "

  Cố Nghiêm Uyên: "????" 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play