Chiếc ô ngày mưa

Chapter 3 - Cầu vồng


2 tháng


Xin chào, tôi là Phong.

Cứ như là một giấc mơ vậy…

À không...Là một cơn ác mộng thì đúng hơn…

Một cơn ác mộng được hiện thực hóa…

- Cậu chủ, đó là…

Gã đàn ông đó quay lại nhìn tôi. Hắn ngỡ ngàng. Gương mặt thanh tú được làm bật lên bởi nước da trắng nõn cùng với đôi mắt ngọc lục đặc biệt. Hắn nhìn tôi. Mày bỗng cau lên, mắt trừng và hàng loạt cử chỉ tức giận trên khuôn mặt như ngày hôm qua vậy.

- Lại là mày à, thằng nhãi!?

Lúc này tôi vẫn chưa định hình được: “ Tại sao hắn lại ở đây?”

Hắn lao tới, dùng một cước làm tôi ngã gục như ngày hôm qua vậy. Hắn ngồi lên tôi và giơ   tay cao lên như thể sắp tẩn cho tôi một trận.

- Cậu chủ khoan đã, có lẽ người đó là!

Anh thanh niên phía sau vội ngăn hắn lại bằng lời nói mang chút nài nỉ. Không nghĩ gì nhiều, tôi thu chân lại, đá vào phần thân hắn ta. Hắn choáng váng và ngã nhào ra sau.

- Thằng khốn! Mày làm gì trong nhà của tao vậy? Còn đánh tao nữa chứ!

- Nhà của mày...? Hắn cùng với cậu trai phía sau ngơ ngác. Nhãn cầu hắn nhìn trọn vào tôi với sự hoài nghi to lớn được thể hiện rõ trong nó.

Tôi nén đau đứng dậy. Phủi phần bụi dính trên người. Rồi cũng ngước xuống nhìn hắn. Gã đàn ông tóc nâu đó vẫn ngồi xổm sau cú đá của tôi. Nhưng tôi không thấy hắn ta tỏ vẻ đau đớn. Hai tên lạ mặt đó vẫn chăm chú nhìn tôi một hồi lâu đến khi cậu trai trẻ đằng sau tiến đến đỡ hắn dậy và tiện tay phủi hết bụi bẩn trên bộ vest màu trắng của hắn.

- Mày tên Phong à!? Hắn tiến gần và hỏi tui với giọng điệu có chút kiêu căng.

Theo quán tính, tôi lùi lại trước nhịp tiến của hắn. Trong lòng tôi lúc này tràn ngập một khoảng âu lo vô hình. Chẳng lẽ tôi đã đắc tội với một gã xã hội đen? Mà không phải! Nếu là xã hội đen thì tội gì hắn còn chần chừ trước việc tẩn cho tôi một trận. Càng nghĩ càng rối. Nên tôi quyết định cất tiếng hỏi hắn…

- Sao mày biết?

Hắn im lặng trước câu hỏi của tôi. Tên côn đồ khi nãy bỗng có chút nghi hoặc trên nét mặt của mình. Hắn dường như ngộ ra điều gì đó. Hắn quay lưng. Tiến lại chỗ anh chàng đằng sau và ra hiệu cho anh ta. Thoáng chốc, chàng trai trẻ đó bước đến trước tôi và cúi đầu:

- Xin chào cậu chủ!

Hả...Quái gì thế này? Thay vì gặp xã hội đen, tôi đã gặp những hai gã điên.Thiệt tình…

- Cậu chủ? Anh nói gì thế?

- Chuyện dài lắm, nếu cậu không phiền thì tôi có thể giải thích rõ. Nếu có một tách trà thì tốt biết mấy…

Anh ta cười mỉm với tôi. Tôi gật đầu và mời anh ta vào nhà. Đương nhiên là trừ trên lang băm kia ra.

- Xin lỗi! Nhà tôi chỉ còn ít trà.

- Không sao đâu ạ!

- Mà sao anh không ngồi xuống ghế? Mắc gì phải đứng chứ?

- À, tôi đợi…

Cậu trai đó quay đầu nhìn ra ngoài về phía tên tóc nâu.

- Cứ kệ hắn đi! Anh mau ngồi xuống và kể cho tôi nghe đi!

Anh ta ngồi nhẹ xuống chiếc ghế kiệu đã cũ của nhà tôi. Và bắt đầu nhìn vào mắt tôi. Người đàn ông ngoại quốc này, có gương mặt chữ điền, anh ta lại có một hốc mặt sâu với đôi mắt nâu. Mái tóc anh ta đen huyền, càng làm nỗi bật lên gương mặt phúc hậu của anh.

- Tôi tên là Rui, là tài xế của gia đình Faber. Người đứng ngoài kia là cậu chủ của tôi - Java Faber.

( Gia đình Faber là một trong những dòng tộc lớn của Đức. Họ nắm quyền sở hữu một trong những chuỗi công ty xuyên quốc gia lớn nhất hành tinh Faber - RJK )

- Thế thì sao? Câu trả lời của anh thật chóng vánh. Điều đó liên quan gì về việc anh gọi tôi là "cậu chủ" lại càng không liên quan đến việc hai người có mặt tại nhà tôi.

- Thưa cậu chủ! Hãy để tôi nói tiếp…

Tôi uống một ngụm trà và nhìn thẳng vào anh ta.

- Ông chủ của tôi là Ron Faber. Khoảng nửa năm trước ông chủ đã từng chia sẻ về mối hôn sự của bản thân với một người phụ nữ ở Việt Nam. Không ai khác, người đó là bà chủ Vân - mẹ của cậu. Ít ngày trước, ông đã rước bà và cậu con trai út sang Đức - tức cậu chủ Vũ . Riêng người con trai lớn là cậu Phong đây đã quyết định ở lại Việt Nam.

Gì thế? Ra vậy...Nửa năm trước ư?

- Mẹ à, sao hôm nay mẹ có vẻ vui vậy?

- Tất nhiên rồi, mẹ đã tìm được điều mà mẹ hằng quên lãng.

Mẹ bỗng trở nên yêu đời hay hát hò khi làm việc nhà và mỉm cười trên chiếc máy may đằng kia.

Đến khi gặp dượng Ron, cả mẹ lẫn anh em tôi chỉ biết dượng là chủ của một công ty bên Đức và có vẻ rất giàu. Tôi không hề biết nhiều về gia đình của dượng. Chỉ biết là dượng có hai người con. Một người con trai hơn tôi 3 tuổi tức 20 tuổi. Và một người con gái bằng tuổi em tôi - 16 tuổi. Kể cả gia tộc Faber...tôi cũng đã từng nghe qua. Rõ là công ty do họ sở hữu rất lớn... Nếu không muốn nói lớn nhất nhì thế giới.

Mà khoan đã…

Nói vậy thì…

Tên ngoài kia…

Chẳng phải?

- Đúng vậy, tôi là anh trai của em, Hoàng Phong!

Tí tách...Trời lại mưa rồi...Một cơn mưa lớn...Rất lớn.

Trong không gian nhỏ của căn phòng khách chật chội. Một khoảng không vô tận đang dần bao trùm lấy nơi đây. Khoảng không chứa đựng nhiều tâm tư rối bời của cả tôi và hắn ta.

Căn phòng bỗng tĩnh lặng một cách kì lạ. Và hiển nhiên...Trong cái tình thế đó, ai đủ khôn ngoan và dũng cảm để mở lời dẹp đi cái ngột ngạt của gian phòng này.

Tí tách...Tí tách...Chỉ có tiếng mưa.

Cái se lạnh của gió hạ luồng vào khe cửa làm cho má phải tôi lại ửng lên vì đau. Giống như ngày hôm qua vậy…

- Thằng khốn! Mày nghĩ mày là ai! Chó…

Hắn đấm tôi một cú thật mạnh. Máu mũi tuôn ra. Mắt lờ đờ. Tay khuỵu xuống. Mắt lại ướt át vì lệ. Tôi ngất đi.

- Nè Phong! Anh trai con là một thằng có tính hay cọc cằn nên con hãy tùy việc mà sống hòa bình với nó nhé!

- Dạ, con biết rồi dượng…

Không…

Không…

Không!!!

Tôi phải chung sống với gã đó sao. Một tên rẻ mạt về nhân cách…

Mưa vẫn rơi...Mưa lớn hơn...Lớn hơn nữa…

Tôi bật dậy. Tay sờ cái má đã sưng lại lúc nào không hay. Tôi quay sang nhìn hắn hồi lâu. Rồi chạy một mạch vào trong.

Sao tôi làm thế chứ? Chính tôi cũng không hiểu nữa...Tôi mệt lắm.

- Hoàng Phong à! Mày là một thằng bẩn thỉu, kinh tởm nhất mà tao từng biết!

- Anh à, mình làm gì hành hạ nó đi chứ?

- Đại ca, hay mình làm nhục nó bằng cách để lại cho nó một vết sẹo. Để nó mãi không quên sự sĩ nhục này...Haha!!

- Được! Được! Tui bây đỡ nó dậy!!

Làm ơn…

Làm ơn…

Dừng lại đi…

Có ai không?

Ai cũng được…

Làm ơn!!!

Mưa lớn thật đấy! Đến nỗi làm trôi đi cái "tình" bên trong mỗi con người.

Khi nãy tôi chạy một mạch ra đây - khuôn viên sau nhà. Tuy là ở thành phố, những nhà tôi nằm sâu trong một con hẻm nhỏ cách biệt hoàn toàn với cái hiện đại của Sài Thành. Nên là mang nhiều nét quê lắm. Khi tôi còn nhỏ mẹ đã gieo khắp khoảng sân này những hạt giống của nhiều loại cây ăn quả. Đến nay nó cũng lớn rồi, cũng có quả rồi. Cây ổi, cây xoài, cây mận, cây lê. Mảnh đất này là của bà tôi để lại cho hai chị em mẹ tôi. Nhưng vì khi xưa cậu tôi quá thương mợ tôi nên đã bán một phần đất để có tiền làm sính lễ cưới mợ. Cậu út cũng từng rất ân hận về việc đó. Nhưng tôi thì không nghĩ vậy, có lẽ vì tôi thấy tình yêu của cậu và mợ còn lớn hơn điều đó. Bây giờ thì mảnh đất đó cũng trở thành vườn cây của một lão bá phường tui.

Về việc ban nãy...Tôi biết việc bỏ chạy và trốn tránh là điều không nên. Nhưng thử hỏi về việc sống với kẻ như thế? Haizz...Tôi không dám đâu.

Mưa cứ ào ào xối xả...Tiếng mưa va vào máng xối như tiếng trống rùng rùng trong trái tim tôi. Nhìn kìa...Trái ổi đó mơn mởn trong mưa. Tôi cởi chiếc áo sơ mi trắng mà mình đã thay khi còn ở viện... Để lộ ra một cơ thể trắng nõn...Có phải kì lạ lắm không? Ai cũng nói tôi giống với con gái vì nước da trắng mởn của mình. Trái lại với thằng em tôi, nó có làn da nâu bánh mật mà mọi đứa con gái đều mê. Bù vào việc đó, cơ thể tôi cũng khá săn chắc với phần thân có đủ múi bụng, cũng đủ ra dáng một người đàn ông. Tôi bước từ từ khỏi hiên nhà. Chậm chậm. Tôi đã hoàn toàn đắm mình trong cơn mưa đầu mùa. Cơn mưa tuy lạnh nhưng lại làm mát cả một tâm hồn đang vô cùng rối bời. Nhành ổi rủ xuống vì hàng nghìn hạt mưa ào rơi. Tôi đưa tay chạm nhẹ vào trái ổi mơn mởn mà tôi nhìn trúng khi nãy. Mùi hương của nó thoang thoảng trong vài luồng gió hạ mát rượi cùng với cái hương thơm thoai thoải dịu dàng của nhành hoa ổi trắng tinh. Tôi đưa tay hái nó một cách nhẹ nhàng. Tôi mỉm cười nhìn nó.

- Vết sẹo đẹp đấy! Hình xăm à?

Tiếng nói của tác nhân cho sự rối bời trong tôi đang cất lên. Thanh âm đó càng làm bên trong tôi não nề hơn nữa.

Tôi quay lại nhìn hắn ta.

Tuy hắn hách dịch nhưng tôi không thể phủ nhận, rằng hắn rất đẹp trai. Nét thanh tú của một mỹ nam nổi bật trước mắt tôi. Hắn chậm chậm bước ra. Đứng đối diện sát tôi. Hắn cao hơn tôi một chút. Nhưng tôi cũng phải ngước lên để nhìn. Mái tóc hắn rũ xuống vì mưa. Đôi mắt xanh ngọc lục của hắn long lanh trong vài hạt mưa tuôn dài trên mặt. Đôi môi mỏng hồng của hắn mỉm cười. Hắn đưa tay lấy trái ổi mà tôi đang cầm. Thoáng chốc, hắn vẫn nhìn tôi. Nhưng trái ổi đã bị hắn cắn một phần. Anh ta trả tôi trái ổi. Trong tôi bỗng có một nỗi niềm kì lạ…

Trời đã tạnh mưa…

Tối đó, hắn ngủ ở lại nhà tôi. Vì là khách nên tôi để hắn ngủ trong phòng. Còn bản thân thì ngủ ngoài phòng khách. Anh Rui thì đã về nhà và hẹn sáng mai sẽ qua đón hắn.

Thật tình, hắn nói có một số công việc cần giải quyết gần nơi tôi ở nên ở lại nhà để tiện cho việc di chuyển. Chứ thật ra tôi biết hắn chỉ đang muốn hàn gắn sau những vết thương mà hắn làm cho tôi.

Nghĩ lại hồi chiều…

- Anh xin lỗi! Anh không biết em là con của dì Vân nên mới hành xử lỗ mãng như vậy…

- Không cần! Mày đừng tỏ ra vô tội như vậy nữa...Thế còn người phụ nữ hôm qua mày cũng cho là vô tình sao.

- Thật tình khi đó do anh gấp tìm chỗ ở của em quá, cộng với việc đang bực nhọc vì công việc ở công ty nên không thể suy nghĩ thấu đáo lúc đó.

- Vậy sao? Nhưng mày có thể lựa chọn cách giải quyết nhẹ nhàng hơn mà? Vậy nên đừng phí lời với tao nữa...Tao không hiểu đâu, mau cút khỏi nhà tao!!

Lúc đó tôi bước qua hắn rồi đi nhanh vào nhà.

- Nhưng còn mẹ em thì sao?

Nhưng lời nói của hắn đã làm tôi dừng nhịp chân lại.

Phải, còn mẹ tôi thì sao? Nếu bà biết tôi cãi vả với con của dượng Ron. Nếu như dượng Ron biết thì sẽ đối xử với mẹ và em tôi như thế nào. Mà chẳng sao dù gì cũng là do hắn kiếm chuyện với tôi trước?

- Nhưng mẹ em sẽ rất buồn đó. Theo anh được biết dì Vân khó khăn lắm mới chịu tiến thêm bước nữa. Nếu để dì biết con trai của dì và chồng dì đánh nhau, sỉ nhục nhau và không chịu chung sống chung với nhau như mong ước của hai người. Chà thật tình thì anh không nghĩ mối quan hệ của hai người đó sẽ tốt đâu, cũng có thể giống cả anh và em?

- Bỉ ổi…

Hắn cười đểu trước sự tức giận của tôi.

- Vậy nên để chung sống một cách hòa bình chúng ta hãy làm một phi vụ đi Thông qua một hợp đồng.

- Phi vụ? Hợp đồng?

- Đúng vậy. Nhưng để nói sao đi. Em mau vào nhà và thay đồ đi kẻo cảm lạnh. Anh không muốn đứa em trai yêu dấu của mình bị bệnh đâu.

Hắn tiến lại gần. Vỗ vai tôi. Tôi có thể thấy sự đắc ý của hắn. Dù vẫn là kẻ kiêu ngạo khi trước nhưng trong mắt tôi bấy giờ, hắn lại trở nên dịu dàng một cách kì lạ... Tôi cắn một miếng ổi. Trái ổi dù ở dưới mưa khá lâu, nhưng vẫn còn rất ngọt. Cái ngọt ngào của một cơn mưa đầu mùa.

Tôi vừa chợt nghĩ lại chuyện ban chiều. Thì tức tốc lấy vội một tờ giấy trong ngăn tủ. Đó là bản hợp đồng mà tôi và hắn đã cùng ký. Hắn cũng có một bản như tôi. Tôi lấy cái đèn pin trên tủ rọi vào tờ giấy. Ánh sáng mập mờ soi sáng cả một góc nhỏ phòng khách.

HỢP ĐỒNG ANH EM

I. Cả hai bên phải chung sống hòa thuận. Không ai được phép đánh đập và lăng mạ đối phương. Cả hai phải chung sống dưới danh nghĩa là anh em của nhau. Theo đó, cậu Java Faber là anh còn cậu Hoàng Phong là em.

II. Cậu Java Faber sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc về cơ sở vật chất cho em trai - Hoàng Phong. Và cậu Hoàng Phong sẽ không được phép sĩ nhục và phải cư xử như một người em trai với cậu Java Faber.

III. Cậu Hoàng Phong phải luôn sẵn sàng chung sống dưới một mái nhà với cậu Java Faber. Đổi lại, cậu Java Faber phải đảm bảo bí mật những chuyện đã qua với mẹ và em trai của cậu là bà Ái Vân và cậu Hoàng Vũ. Bà không được có những hành động vô cớ đánh đập cậu Hoàng Phong.

Kí tên…

Bản hợp đồng được viết bằng tay và được cả hai chấp thuận.

Tí tách...Trời lại mưa rồi…

Tờ mờ sáng. Tôi thức giấc. Tên Java đó nói hôm nay phải dậy sớm để đi làm gì đó nên có nhờ tôi gọi hắn dậy. Thiệt tình thi tôi có phải bảo mẫu của hắn đâu chứ?

- Java! Java! Mau dậy đi trời sáng rồi!

Ban đầu tôi khẽ gọi hắn nhưng hình như hắn vẫn còn ngủ. Tôi thử gọi lớn hơn nhưng kết quả vẫn vậy. Thế là tôi mở cửa đi vào. Hả?...Hình ảnh trước mắt làm tôi la toáng lên, đến mức hắn cũng phải lờ đờ mở mắt. Hắn nằm ngửa trên giường với một chiếc boxer đen ngắn. Khoe trọn cả một cơ thể săn chắc với chiếc body như tạc tượng. Bờ ngực hắn căng ra vạm vở. Phần bụng khắc đầy múi bụng. Tay hắn đầy rẫy những bắp cơ. Cả chân hắn cũng đồ sộ. Một cơ thể hoàn hảo đến kinh ngạc. Nghe tiếng la của tôi hắn bật dậy và hỏi có chuyện gì.

- Tôi kêu anh vì lời dặn...Nhưng mà tại sao anh phải cời trần khi đi ngủ chứ? Tôi vừa nói vừa tỏ ra vẻ ngại ngùng.

- À, đó là thói quen của anh. Cảm ơn em vì đã gọi anh dậy.

- Công nhận anh là kiểu người kì lạ hơn tôi nghĩ, có lấy một thói quen biến thái kinh khủng.

- Em ngại à? Dù sao cũng là con trai với nhau mà...Hay là?

- Đừng nghĩ tào lao, tôi là trai thẳng mà dù tôi có là gay cũng không bao giờ thích một kẻ như anh đâu!!

Hắn mỉm cười và tôi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

- Chào cậu Phong! Tôi đến để rước cậu Java!

Hóa ra là anh Rui. Trên tay anh cầm túi xách mà tôi đoán là đồ của tên kia. Nên tôi chỉ anh ta vào phòng. Dù gì tôi cũng không muốn gặp hắn khi đang khỏa thân như thế…

- Đi thôi, Phong!

- Tôi? Đi đâu chứ?

Hắn bước ra và tay không ngừng chỉnh tề chiếc áo sơ mi trắng của mình. Trông hắn thật bảnh bao.

- Thì đi hoàn thành hợp đồng, nhớ không? Điều 2 đó.

À...Ra vậy, hắn ta sẽ chăm sóc tôi về mặt vật chất.Haizz...Đúng là một cái hợp đồng phiền phức mà.

- Cậu Phong, đây là quần áo của cậu.

- Của tôi?

- Đúng vậy của em đó! Anh không thể để đứa em trai của mình với cơ thể xốc xếch đó ra ngoài được. Mau thay đi!

Xốc xếch? Bộ trong tôi phèn lắm sao. Hắn đúng là một tên hách dịch đúng độ.

Tôi vào phòng tắm còn hắn và Rui ngồi chờ phòng khách. Khoảng lâu, tôi bước ra với bộ vest trắng tinh mà hắn ta cho tôi.

Hắn ngước mắt nhìn tôi và chăm chú một hồi lâu.

- Đẹp lắm...đẹp lắm!

Đúng thật là trông tôi có phần bảnh bao hơn ngày thường, nhưng đâu đến mức hắn phải cảm thán đến mức như vậy?

- Cậu chủ, ta đi thôi, hình như trời sắp mưa rồi. Đây là ô ạ, tôi xin phép ra xe trước.

- Đi đi!

Anh Rui ra xe. Còn hắn vẫn ngồi lì trên ghế hai tay quàng lên cựa ghế. Mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Miệng thì mỉm cười

- Sao còn ngồi đó, không đi sao?

- Đi chứ!

Rào rào...Cơn mưa rào lại ập đến trong cái nắng ban mai ngày hè.

Hắn chủ động cầm ô che cho tôi. Hai chúng tôi chung một khung ô bước chậm dưới con mưa rào…

- Này Java…

- Sao thế?

- Anh có thể đừng gọi tôi là em được không hay cứ cư xử như tôi là bạn của anh: xưng tôi gọi cậu…

- Tùy em! Cậu bạn của tôi.

- Cảm ơn anh…

Rõ là trong suy nghĩ tôi không có ý muốn cảm ơn hắn ta. Nhưng đó lại là một lời nói bất giác sâu trong tim tôi. Ngọt quá...Tôi cảm nhận lại mùi vị của trái ổi hôm qua. Nó cứ lâng lâng trong khóe miệng củ tôi. Và một chút hương hoa ổi còn đọng lại trên cả tôi và anh ta.

Hai chúng tôi bước đi dưới cơn mưa dần ngớt hạt. Ánh nắng ban mai tháng 6 soi sáng cả một cung đường làm và rọi bật lên cả nụ cười của tôi và anh. Phía trước chúng tôi là một sắc màu của cầu vồng hé nở nơi khoảng trời hạnh phúc…

-Còn tiếp-

( Cảm ơn các bạn đã đọc chapter 3 nha. Thật tình thì mình cũng muốn viết một loạt truyện cho mọi người đọc nhưng vì đuối qua nên không nổi. Vậy nên các bạn thông cảm giúp mình nha. Yêu các bạn!!!)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play