Mắt thấy hai người đối diện một bộ muốn nói lại thôi, đối với dáng vẻ của cô có chút tò mò, Doãn Tiểu Mãn có chút phiền.
Cô cúi đầu, tiếp tục vá áo khoác ngắn trong tay, làm bộ như cái gì cũng không nhìn ra, tay cầm kim khâu tăng thêm vài phần khí lực.
May mà vừa lúc đó, cửa buồng bị người từ bên ngoài kéo ra, Cao Sùng lấy nước trở về. Nhìn thấy hai đứa nhỏ ghé vào bàn cơm viết chữ, anh ta thoáng nhìn qua với ánh mắt tán thưởng, sau đó đem bình nước nóng đặt ở bên cạnh.
Tiếp theo quay đầu nói với Doãn Tiểu Mãn: “Chị dâu, tôi thấy toa đồ ăn bên kia đã bắt đầu bán cơm, nếu không tôi đi lấy cơm, để bọn nhỏ ăn xong lại viết?”
Doãn Tiểu Mãn lắc lắc đầu: “Không cần, tôi mang theo đồ ăn.”
Cao Sùng cho rằng cô là tiếc tiền, vội vàng giải thích: “Chị dâu, chỗ này tôi mang theo một ít phiếu lương thực, còn có tiền lần trước...”
Doãn Tiểu Mãn hướng anh ta khoát tay, sau đó từ túi bên cạnh lấy ra một cái bao giấy dầu, mở ra chỉ vào bột ngô bên trong cho Cao Sùng lung lay: “Thật sự đã chuẩn bị, không ăn sẽ bị hỏng.”
Nhìn bánh kia ánh vàng rực rỡ, tản ra một hương thơm ngọt, Cao Sùng theo bản năng nuốt nước miếng, lời nói đến bên miệng cũng nuốt trở vào.
Vừa rồi lúc chị dâu đưa cho Nhị Oa Tử hắn đã nhìn thấy, còn ngửi thấy được mùi thơm từ bánh.
Khi đó anh ta liền thèm đến không chịu được, chỉ là thật sự không có ý nói ra. Giờ phút này nhìn thấy Doãn Tiểu Mãn lại chuẩn bị nhiều như thế, anh ta lập tức có ý định chưa đi mua cơm.
Cao Sùng vui tươi hớn hở ngồi ở trên băng ghế nhỏ, đến gần Doãn Tiểu Mãn nhìn chằm chằm mấy cái bánh ngô cười đến nheo lại đôi mắt.
“Chị dâu, buổi tối tôi đi mua cơm sau, trước ăn cái này, đỡ phải lãng phí.” Đối diện Lưu Sang khinh thường bĩu môi.
Bánh bột ngô toàn bột mì Đại Mễ sao có thể ăn ngon?
Huống chi trên xe lửa mua cơm bằng tiền còn có thể mua được thịt! Không có tiền chính là không có tiền, còn nói cái gì không thể lãng phí…
Hắn cúi đầu, cười giễu cợt một tiếng, sau đó từ túi quần áo bên giường lấy ra hai cái hộp sắt, nhìn vế phía Ninh Hạo Thành ân cần nói ra: “Kỹ sư Ninh, ngài ngồi trước một lát, tôi đi mua cơm.”
Ninh Hạo Thành còn đang nhìn Đại Bảo làm bài, nghe lời này cũng không để ý nhiều, chỉ là tùy ý nhẹ gật đầu.
Doãn Tiểu Mãn lấy ra một cái chậu nhỏ đưa cho Cao Sùng, để anh ta ra ngoài lấy ít nước lạnh, sau đó phân phó hai đứa trẻ đem bàn ăn thu thập.
Cô cũng không có nhàn rỗi, trước là đem giấy dầu đặt ở trên bàn cơm, lại từ bên cạnh một cái bao lớn trong lấy ra hai cái bình thủy tinh.
Nhìn qua bình thủy tinh, rất dễ dàng nhìn ra được hai trong hai cái bình kia là dưa muối Một bình là rau cải, một bình là cải trắng xào.
Lại nói tiếp tất cả đều là đồ ăn bình thường từng nhà đều sẽ chuẩn bị trong bữa cơm gia đình, cũng không biết vì sao, Doãn Tiểu Mãn cầm ra hai cái bình này, nhìn qua lại làm cho người khác có cảm giác thèm ăn.
Không biết là bởi vì đổ nhiều dầu? Hay là kỹ năng xào tốt?
Dù sao còn chưa có vặn mở nắp bình, Ninh Hạo Thành ngồi đối diện đã nhịn không được, nuốt nuốt nước miếng. Âm thanh nuốt nước miếng trong không gian nhỏ như vậy, nghe được đặc biệt rõ ràng.
Doãn Tiểu Mãn đang muốn ra bên ngoài lại lấy đồ, dừng lại một chút. Cửa ghế lô lại mở ra, Cao Sùng bưng chậu đi đến.
Doãn Tiểu Mãn cầm ra một cái khăn sạch màu trắng, ngâm nước, sau đó đem hai tay của hai đứa nhỏ lau sạch sẽ.
Chính mình cũng rửa tay xong mới đưa cho hai đứa trẻ mỗi đứa một cái. Nhìn thấy dáng vẻ chú ý của cô như vậy, Cao Sùng xoắn xuýt một chút, cũng đem tay nhúng vào chậu nước rửa sạch.
Tiếp đó, Doãn Tiểu Mãn từ trong túi quần áo lấy ra mấy cái bát bằng sứ, mấy đôi đũa, chia cho bọn họ.
Sau đem dưa muối bình mở ra, gắp cho mỗi người một ít. Thẳng đến khi cô chia xong, bụng của mấy đứa trẻ cũng kêu lên.
Ninh Hạo Thành có thể xem như đã biết, mấy người này đi lên xách theo những kia bao lớn bao nhỏ là cái gì!
Ông như thế nào cũng không nghĩ đến, trong thời buổi như vậy, còn có người có thể chú ý thành như vậy?
Trong lúc nhất thời ánh mắt nhìn phía Doãn Tiểu Mãn càng mang vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Không chờ ông quan sát thêm, bàn ăn bên cạnh đã truyền đến mùi thơm khiến suy tư của ông hoàn toàn nhiễu loạn.