CỨU RỖI TUYỆT VỜI NHẤT - Phần cuối
Tác giả: 岁引
Dịch: Ngọc Chi | Beta: Nhược Ảnh
*************
11
Khi tôi đang suy tư chẳng biết làm sao có thể đưa Đường Chiêu Đễ đi thì Tô Tề nói ông có cách.
Sau khi nghe giải pháp của ông ấy xong, tôi không thể không thừa nhận chuyện đó đúng là dễ thành công lắm, mặc dù có hơi thiếu đạo đức.
Trước khi quyết định dùng dùng cách đó, tôi hỏi ý kiến của Đường Chiêu Đễ.
Đường Chiêu Đễ yên lặng nghe tôi nói xong, sau đó bà vén phần tóc mái quá dài của mình lên.
Toàn bộ vết sẹo dữ tợn kia lập tức lộ ra.
“Năm em mười tuổi, em trai của em đã dùng compa rạch lên mặt em, chỉ vì em không bỏ ra năm tệ để mua đồ chơi cho nó.”
Người bà khẽ run lên, nỗi đau đớn đến cùng cực như muốn nuốt chửng lấy bà.
Nhưng bà vẫn hít sâu một hơi, từ từ xé mở vết thương đã thối rữa trong lòng.
“Năm đồng kia là tiền thưởng khi em đứng nhất trong tổ, khi đó vở của em đã hết, bút cũng cạn mực, em tính dùng năm đồng kia để mua hai quyển vở và sáu cái ruột bút, bấy nhiêu thôi là đủ dùng trong một tháng.”
Nước mắt của bà rơi càng lúc càng nhiều, trong mắt bà đầy rẫy sự tuyệt vọng, đến mức dường như bà không thể nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào nữa.
“Nhưng cuối cùng, mặt em bị thương, em trai thì cầm năm đồng kia mua đồ chơi, nó chơi chưa đến hai ngày đã ném thứ đó đi rồi.”
“Ba mẹ đưa em đến phòng khám gần đó, sau khi nghe thấy vết thương của em cần tới mấy trăm đồng, nhưng cũng chưa chắc lành được, theeslaf bọn họ xoay người rời đi, em ôm gương mặt đầy máu đi theo phía sau họ.”
“Vết thương tự cầm máu mà không cần thuốc, mùa hè nóng nực, em chỉ biết chịu đựng khi vết thương cứ mưng mủ, còn phải nhẫn nhịn khi em trai tạt nước bẩn vào mặt.”
“Em không thể phản kháng, lớn tiếng nói một câu cũng chả được, bằng không sẽ bị đánh bằng gậy gỗ, bọn họ thực sự không thèm để ý đến sống chết của em.”
Bà hết khóc rồi lại cười, nụ cười điên dại như một kẻ điên.
“Nếu có thể, em thà rằng mình chưa bao giờ đến thế giới này, em thà rằng họ bóp cổ em ngay khi em vừa được sinh ra còn hơn.”
“Em luôn chuẩn bị, chuẩn bị để từ bỏ cuộc sống này vào ngày lành tháng đẹp nào đó, có nằm mơ em cũng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi bọn họ, cho dù phải chết em cũng chấp nhận.”
Tô Tề lấy khăn giấy ra, tôi lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt bà với đôi mắt đỏ hoe.
“Đi theo chị nhé, chị đưa em rời khỏi nơi này.”
Tôi đã từng trách mẹ, dù không nhiều, tôi trách bà chỉ lướt qua cuộc đời tôi như cơn gió, trách bà đã khiến tôi vô số lần ghen tị với đám bạn cùng lớp có mẹ.
Nhưng sau khi tôi nhìn thấy bà phải chịu đựng những điều ấy, bây giờ tôi chỉ muốn đưa bà rời xa cái quá khứ như địa ngục này.
“Đưa em rời khỏi nơi này, chỗ nào cũng được, bảo em làm gì cũng được, em sẽ nghe theo lời chị.”
Bà đã dùng mọi thứ để đánh cược, đã đặt hy vọng yếu ớt mà bà đã cố gắng gom góp vào tôi, làm sao tôi có thể khiến cho bà thất vọng lần nữa được chứ?
Cách của Tô Tề là thuê một đám người đi tống tiền.
Ba của Đường Chiêu Đễ rất nóng nảy, chỉ cần một lời không hợp thì ông ta sẽ động tay động chân ngay, quả là đối tượng tốt nhất để tống tiền.
Vài ngày sau, Tô Tề tìm được người hợp tác để tống tiền – Đầu tiên một đứa trẻ gầy gò, trông như một kẻ dễ bị bắt nạt, và một đôi nam nữ có khuôn mặt dữ tợn, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đây là cặp cha mẹ chẳng dễ dây vào.
Đáng ngạc nhiên là cặp vợ chồng tưởng như khó chung đụng kia lại chẳng khiến người ta khó chịu trong khi bàn bạc chi tiết về kế hoạch.
Sau khi xác định xong mọi chuyện, đầu tiên là đứa bé cầm một số tiền lớn xuất hiện trước mặt ba Đường, ba Đường nhìn thấy số tiền kia thì mắt sáng bừng, còn tự cho là mình rất thông minh khi trộm được tiền, nào ngờ một giây sau đã bị bắt.
Sau khi những người khác trong nhà họ Đường chạy tới, đầu tiên là phản công, nói số tiền kia là của ba Đường, nhưng bọn họ không biết chúng tôi đã viết tên lên mấy tờ tiền đó.
Thấy mánh khóe thất bại, bọn họ muốn trốn tránh và rời đi.
Nhưng cha mẹ của đứa trẻ nào chịu bỏ qua, ăn cắp tiền là hành vi phạm pháp, và có khi ba Đường phải ngồi tù vài năm vì số tiền mà ông ấy ăn trộm.
Nhà họ Đường hoảng sợ, sau khi mềm cứng đều không thành công thì bên kia đột nhiên nhắc tới:
“Chúng tôi thả ngươi đi cũng không sao, ngươi các người có con gái không? Để cô ta gán nợ cũng được.”
Ba mẹ nhà họ Đường do dự.
Họ đã lên kế hoạch đổi Đường Chiêu Đễ lấy của hồi môn khi bà lớn lên.
Nhưng mà bọn họ không đồng ý thì bên kia sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng hơn, bọn họ chẳng thể đáp ứng nổi.
Vào lúc này, có người đứng ra nói một câu
“Đường Chiêu Đễ xấu xí thế kia, sau này ai mà thèm yêu con bé? Bây giờ con bé mới mười hai tuổi, các người còn phải nuôi nó sáu năm nữa, không sợ thiệt thòi sao?”
Đúng vậy!
Ai lại thích một con quái vật xấu xí chứ? Cho dù có người thích thì chắc cũng bỏ ra ít tiền để rước về, còn giữ bà lại thì đồ ăn thức uống, cái nào mà không cần tiền?
Với suy nghĩ đó, họ đã đồng ý.
Để ba mẹ Đường không đổi ý, tất cả thủ tục được hoàn thành trong thời gian nhanh nhất, bọn họ đuổi Đường Chiêu Đễ mà cứ như như tống tiễn ôn thần đi vậy.
Còn một nguyên do khác khiến bọn họ kiên quyết bỏ mặc Đường Chiêu Đễ, căn cứ vào ngày sinh tháng đẻ thì Đường Chiêu Đễ khắc ba mình.
Vừa nghe đến chuyện này, ba Đường lập tức đổ những chuyện xui xẻo mà mình gặp phải mấy năm gần đây lên đầu con gái mình, thậm chí còn ước rằng sau này bà sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.
Ngày Đường Chiêu Đễ rời đi, ba Đường nhốt mình trong phòng, Đường Chiêu Đễ chẳng lấy cái gì, chỉ mặc trên người bộ quần áo không biết đã mặc bao lâu rồi, càng không biết nhặt được từ nơi nào.
Bà quay đầu nhìn nhà họ Đường đang đóng chặt cửa, sau đó thôi không nhìn nữa, chỉ cúi đầu dùng hết sức chạy về phía trước, như thể đang chạy thoát khỏi cơn ác mộng tối tăm này.
Tối hôm đó tôi mua rất nhiều đồ ăn ở chợ, xem như tổ chức một bữa ăn mừng nho nhỏ.
Đường Chiêu Đễ bưng bát cơm, vừa khóc vừa ăn, chỉ biết nói lời cảm ơn.
Tối hôm đó, tôi và hai người họ lập kế hoạch cho tương lai.
Đầu tiên là nhất định phải rời khỏi nơi này, tuy bọn họ lớn lên ở đây nhưng chưa bao giờ muốn ở lại nơi này.
Tiếp theo, cái tên Đường Chiêu Đễ cũng phải sửa lại, cụ thể sửa thành tên gì thì do bà ấy tự quyết định.
Có điều muốn rời khỏi nơi này, đồ đặc quan trong vẫn phải cầm theo.
“Cái này để anh cầm, em cầm đồ nhẹ thôi.”
Tôi đang kiểm kê đồ đạc cần mang đi, nghe thấy thế thì quay đầu lại, nhìn Tô Tề lấy đồ trong tay Đường Chiêu Đễ rồi vác lên vai.
Có lẽ mấy năm nay ông ăn uống tốt hơn, thế nên năm mười bốn tuổi này ông đã cao lên rất nhiều, ban đầu tôi cúi đầu nhìn ông, đến bây giờ đã phải ngước lên nhìn.
“Không sao, em cầm được” Đường Chiêu Đễ nhỏ giọng nói.
“Nhưng trong nhà chúng ta, việc nặng phải do con trai làm, chẳng phải có anh ở đây à?”
Nghe ông nói, tôi bất giác mỉm cười, chợt nhớ tới ngày đầu tiên nhập học vào năm lớp 10.
Tôi chuẩn bị một vali hành lý cực kỳ lớn, không nói gì với ông mà chuẩn bị tự đón xe đi, nào ngờ hôm đó ông không đi làm, chỉ nghiêm mặt giật lấy hành lý trong tay tôi rồi đưa tôi đến dưới ký túc xã nữ.
So với những lời dặn đi dặn lại của những ba mẹ khác thì ông dùng hành động nhiều hơn, ông nhét cho tôi một khoản tiền và nói với tôi rằng: ai bắt nạt tôi, ông sẽ chém c.h.ế.t người đó.
Để tiện cho cuộc sống và công việc sau này, nhờ vào các mối quan hệ, cuối cùng tôi cũng làm xong hộ khẩu.
Đường Chiêu Đễ cũng đổi tên thành công, tên mới là Đường Thư An, đây là tên mà bà đã nghĩ ra từ rất sớm.
Ngày tên mới được sửa xong, tôi tự tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của bà, “Xin chào, Đường Thư An, chị rất vui khi được gặp em.”
“Cảm ơn chị” bà ấy đỏ mắt ôm lấy tôi.
Sau khi chuyển nhà đến một thành phố mới, tôi tìm kiếm không ngừng nghỉ và đã tìm được trường học mới cho Tô Tề và Đường Thư Antrong thời gian nhanh nhất.
Sau khi hai người họ chính thức nhập học, tôi cũng bắt đầu làm việc.
Đường Thư An luôn tỏ ra không hề quan tâm đến vết sẹo trên mặt mình.
Nhưng tôi biết, thực ra bà có để ý, chỉ là bà mẫn cảm tự ti đến mức chẳng dám bộc lộ, không muốn mình trở thành phiền toái.
Tôi không biết khuyên nhủ bà ấy như thế nào, sao một phen suy nghĩ, tôi đi xin lời khuyên của bác sĩ tư vấn tâm lý.
Bác sĩ lấy thân phận là bạn bè của tôi xuất hiện, thông qua quan sát và tiếp xúc, từng chút từng chút cùng tôi phân tích hiện trạng của Đường Thư An và những biện pháp cải thiện.
Trong lúc đó, tôi nhận được một cuộc gọi từ trường học.
Thầy chủ nhiệm nói Tô Tề đánh nhau với bạn học ở trường, bảo tôi đến trường một chuyến..
Trong văn phòng, Tô Tề cương quyết không chịu nhượng bộ. Đối mặt với giáo viên và phụ huynh của bạn học bị thương, ông khẳng định mình không sai.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng, tôi đứng trước mặt Tô Tề.
“Thưa thầy, tôi muốn biết nguyên nhân và quá trình xảy ra sự việc.”
“Còn có nguyên nhân gì nữa, là con chị đánh con tôi, các người phải cho tôi một lời giải thích, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Tôi không sai.”
Tôi nghe thấy giọng nói không chịu khuất phục của Tô Tề, vừa quay đầu lại, tôi lập tức đối diện với ánh mắt tràn đầy mong chờ của ông.
Lúc này ông chỉ là một thanh niên mười bốn tuổi, bị người ta vu oan mà thôi.
Tôi cũng ở độ tuổi này nên tôi hiểu.
“Chị hiểu rõ em, cho nên chị tin tưởng em.”
Tuy ông thường cáu kỉnh và dễ có hành vi cực đoan, nhưng ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ ra tay đánh người như kẻ bị tâm thần đâu.
Chắc chắn người kia đã nói hoặc làm gì đó.
Giống như lần đầu tiên ông đánh nhau trước mặt tôi.
Sau khi đọc quyển sổ đó tôi mới biết được, tất cả là vì gã kia đã dùng những từ ngữ ghê tởm và bẩn thỉu khi nhắc đến tôi.
Sự tin tưởng của tôi khiến Tô Tề chẳng hề sợ hãi.
Ông ấy vốn không phải người dễ sợ sệt, lúc này ông đến bên cạnh tôi, nhìn thẳng vào vị phụ huynh đang kiêu ngạo kia và nói: “Là con của bác bắt nạt em gái tôi trước, cũng là nó đánh tôi trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng mà.”
“Làm sao tôi biết được cậu có nói dối hay không?” Có lẽ là biết tính tình của con trai nên vẻ tự tin của vị phụ huynh kia hơi yếu đi một chút.
“Vậy kiểm tra camera đi, ai sợ ai!” Khí thế của Tô Tề còn kiêu ngạo hơn cả đối phương.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như tôi lại trở về quá khứ.
Nhưng tôi biết rõ hiện tại không giống với quá khá nữa.
Nếu là Tô Tề của trước kia, lúc này hẳn là ông sẽ nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào người ta với ánh mắt hung ác.
Chỉ cần đối phương nói thêm một câu khiến ông không hài lòng thì ông sẽ không thèm nói thêm một câu nào nữa.
Tôi thôi không nghĩ nữa mà nhìn sang phía thầy chủ nhiệm và hiệu trưởng.
“Báo cảnh sát kiểm tra camera đi, nếu là lỗi của chúng tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, còn nếu điều Tô Tề nói không sai, vậy thì tôi sẽ truy cứu đến cùng.”
“Ba, hay là, hay là thôi đi.” Cậu học trò với vết thương nho nhỏ trên mặt vội kéo tay áo vị phụ huynh kia.
Người đàn ông nọ hung hăng trừng con trai mình.
“Xem ra đây chỉ là hiểu lầm, hay là bỏ đi nhé.” Khí thế của ông ta đã không còn như lúc trước.
Nhưng tôi không đồng ý, “Không được, phụ huynh hai bên đều được mới tới rồi, việc này nhất định phải có kết quả rõ ràng, con trai nhà tôi chưa bao giờ phải chịu oan ức như vậy cả.”
Thái độ của tôi rất kiên định, cho dù thầy chủ nhiệm và hiệu trưởng hết lời khuyên lơn cũng vô dụng.
Trong chuyện này, tôi giao việc tha thứ hay không cho Tô Tề và Đường Thư An quyết định.
Đường Thư An không đến văn phòng, dù sao đánh nhau là chuyện của cậu học trò kia và Tô Tề.
Bà muốn đi theo nhưng bị Tô Tề ngăn lại.
Theo lời Tô Tề, vị phụ huynh kia trông chẳng hiền lành gì, mà Đường Thư An lại quá rụt rè, khi đến sẽ dễ sợ hãi, thế nên một mình ông ấy tới là được rồi.
Cuối cùng chuyện này cũng kết thúc bằng việc cậu học trò kia xin lỗi Tô Tề và Đường Thư An trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường vào tiết chào cờ hôm thứ Hai.
Ngoài ra, để dàn xếp ổn thỏa vụ việc trên, phụ huynh của bạn học nam kia còn đồng ý bồi thường phí làm lỡ việc của tôi.
Sau khi trở về, Tô Tề kể cụ thể vụ việc cho tôi nghe, hơn nữa còn giải thích về cách xử lý của mình một phen.
“Thằng nhãi kia đúng là muốn ăn đòn, thấy Thư An tính tình hiền lành nên lén bắt nạt em ấy, còn nói mấy lời nhục mạ em ấy nữa, Thư An đang đi, nó định xông tới đẩy em ấy, cũng may là em phát hiện.”
“Hôm nay em cố tình tìm một nơi có camera giám sát, dụ nó nói ra mấy hành vi bắt nạt Thư An, cuối cùng còn chọc giận nó, để nó đánh em, như vậy thì em sẽ được xem là tự vệ.”
“Đáng tiếc tự vệ cũng có mức độ, nếu nó hơn mười bốn tuổi thì em nhất định sẽ báo cảnh sát, đáng tiếc nó mới mười ba tuổi thôi.”
“Em thật sự rất thông minh” Tôi nói.
Tôi của năm mười bốn tuổi còn chẳng nghĩ tới mấy việc này.
“Cũng, cũng không có gì.” Ông quay đầu sang hướng khác, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tô Tề rất thông minh, nhất là ở việc chăm sóc và bảo vệ Đường Thư An.
Lúc nào ông cũng có thể nghĩ ra cách giúp Đường Thư An tiếp nhận, đưa bà đi trải nghiệm những thứ mới mẻ, dạy bà nói “không” khi trong lòng không muốn.
Khả năng giao tiếp của ông rất tốt, đến trường mới chưa đến một học kỳ mà bên cạnh đã có cả đám bạn bè, trong việc kết bạn, ông biết rõ ai là bạn tốt có thể chơi lâu dài, ai chỉ chơi đùa chút thôi là được, và cần phải cảnh giác phòng bị kẻ nào.
Ông sẽ không chủ động bắt nạt người ta, cũng sẽ không để cho người khác bắt nạt mình nửa phần.
Về mặt học tập, ông và Đường Thư An đều đứng đầu, hai người họ đã tính toán đến việc sẽ vào trường trung học và trường đại học nào từ sớm rồi.
Thế nên tôi chẳng cần phải lo lắng mấy chuyện ấy.
Năm lớp 6 sắp kết thúc, dưới sự giúp đỡ của tôi, bác sĩ tư vấn tâm lý cùng với Tô Tề, cuối cùng Đường Thư An cũng chịu hé mở căn phòng giam vẫn luôn tồn tại trong lòng bà, bà nguyện ý đi khám bác sĩ cùng tôi.
Bác sĩ nói với trình độ y học hiện nay thì có thể chữa khỏi, nhưng chắc chắn vẫn sẽ để lại sẹo, cũng không thể xác định được hoàn toàn độ sâu của sẹo.
Đúng lúc đến kỳ nghỉ đông, ngày nào tôi cũng phải đi làm nên chẳng có nhiều thời gian, thế là tôi đành giao việc đưa Đường Thư An đến bệnh viện cho Tô Tề.
Hầu như quy trình mỗi ngày đều giống nhau, sau khi ông đi cùng chúng tôi một chuyến, những lần sau tôi chẳng cần phải lo lắng nữa.
Vào ngày đầu tiên, Tô Tề mua một quyển sổ, ông ghi lại những hạng mục cần chú ý trị liệu và nội dung quan trong cần nhớ vào sổ, thậm chí còn có cả phần quan sát tình trạng vết thương hằng ngày của Đường Thư An nữa.
Sau khi bác sĩ phụ trách biết được thì khen ông ấy hết lời trước mặt tôi.
“Bây giờ người vừa thông minh vừa tinh tế, lại còn biết chăm sóc người khác như cậu ấy không có nhiều đâu, đây là lần đầu tiên tôi gặp được đấy.”
Tôi thuật lại lời của bác sĩ cho Tô Tề nghe, ông có vẻ hơi ngượng ngùng.
“Việc này có là gì đâu, chị giao cho em, đương nhiên em phải làm cho thật tốt.”
12
Tôi không biết trước kia hai người họ đã quen biết như thế nào, có tôi bằng cách nào.
Nhưng bây giờ, tôi đã chứng kiến tình bạn thân thiết lúc đầu của họ, từng chút từng chút chuyển thành tình yêu.
Mối quan hệ của họ rất thận trọng, thậm chí còn lén lút quan tâm đến nhau, thường xuyên quấn quýt tay chân.
Đó là quá trình rất khó có thể diễn tả bằng lời, và ngay cả tôi cũng chưa từng được tiếp xúc với điều ấy.
Tôi lẳng lặng quan sát, không can thiệp vào bất cứ điều gì giữa bọn họ, bởi vì tôi biết, Tô Tề sẽ không làm tổn thương Đường Thư An.
Tôi nhìn bọn họ tốt nghiệp trung học cơ sở, thành công thi đậu vào trường cấp ba mà họ mong muốn. Có lẽ hai người đã âm thầm xác định tình cảm với nhau nên bầu không khí cũng đã thay đổi, tuy vậy họ vẫn lén lút và không dám cho tôi biết.
Tôi chỉ mỉm cười, không vạch trần bọn họ làm gì.
Tôi đến thế giới này đã được tám năm, thời gian ở đây chỉ còn lại hai năm mà thôi.
Trong hai năm cuối cùng này, tôi bắt đầu chuẩn bị cho sự ra đi của mình.
Thực ra, tôi đã chuẩn bị từ sớm rồi.
Chờ sau khi tôi đi, Tô Tề cũng sắp trưởng thành rồi, Đường Thư An cũng vậy, tôi sẽ chia số tiền mà mình tích góp được làm hai phần, mỗi người giữ lấy một phần.
Về những mặt khác, tôi tin Tô Tề đã có năng lực sống bình an trên thế giới này.
Đường Thư An cũng đã hoàn toàn hòa nhập được với nơi này, bà đã biết giao tiếp với người khác, và có Tô Tề ở đây nên bà sẽ không phải chịu bất kỳ nỗi oan ức nào cả.
Thế là đủ rồi, còn tôi.…
Mười năm vừa qua, có lẽ tôi sẽ tan biến hoàn toàn.
Nhưng vốn dĩ tôi đã chết rồi, có thể có mười năm này, có thể trở lại thời điểm ba tôi tám tuổi, đưa ông và mẹ bước ra khỏi vũng lầy, bấy nhiêu thôi cũng đã tốt lắm rồi.
Tôi biết Tô Tề rất nhạy bén, vì vậy cho đến khi rời đi, tôi vẫn sống bình thường, không để lộ ra điều gì bất thường.
Năm Tô Tề lên lớp 11, cũng là năm thứ mười.
Ngày tôi rời đi đến rất nhanh, thậm chí tôi còn đoán được khi nào mình sẽ rời đi.
Tôi tới đây vào một buổi chiều, lúc mặt trời vừa mới lặn, và có lẽ khi rời đi cũng sẽ vào khoảng thời gian ấy.
Năm giờ chiều, Tô Tề tan học trở về với một cái bánh ngọt thật to trong tay, theo sau là Đường Thư An.
Nhìn thấy tôi, Tô Tề nở nụ cười, “Ngày này mười năm trước là ngày chị xuất hiện, hôm nay là ngày kỷ niệm mười năm, Tô Hoan, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã xuất hiện và cho em cuộc sống mới.”
Tôi ngây ngẩn cả người, hốc mắt vừa đau vừa sưng.
“Em không cần cảm ơn chị, người nên nói cảm ơn là chị mới phải.”
Cảm ơn ba đã cố gắng hết sức để đưa cho con tất cả những gì ba có.
Con xin lỗi vì trước kia đã không chịu hiểu, không thể bình an lớn lên như ba mong đợi.
Trên mặt Tô Tề chợt xuất hiện làn khói mờ kì lạ, ông vẫn đang nói chuyện, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì nữa.
Hết thời gian rồi.
Không gian dừng lại, ngay cả biểu cảm trên mặt Tô Tề và Đường Thư An cũng dừng lại theo, cơ thể tôi tiêu tán từng chút từng chút một, cuối cùng bay giữa không trung, giống như mười năm kể từ khi tôi chết.
“Thời gian mười năm đã đến rồi.”
Tôi lại nghe thấy giọng nói đó.
“Cảm ơn anh.” Tôi trả lời thật nghiêm túc.
“Chờ sau khi cô đi, cuộc sống của bọn họ vẫn sẽ tiếp tục, họ sẽ nhớ rõ sự tồn tại của cô, nhưng họ sẽ quên đi dung mạo và tên của cô. Cô sẽ ra đi một cách hợp lí trong trí nhớ của họ.”
“Cảm ơn”, tôi càng thêm cảm kích
Dù sao hiện giờ điều tôi lo lắng nhất là sau khi tôi đi, bọn họ sẽ đắm chìm trong đau đớn.
Ban đầu, tôi đã hứa sẽ luôn ở bên họ.
Xin lỗi, con thất hứa rồi.…
13
Sau khi trở thành hồn ma một lần nữa, linh hồn của tôi không tiêu tán mà cứ trôi lơ lửng giữa không trung, theo dõi cuộc sống tiếp theo của bọn họ.
Tôi đã chết trong trái tim họ, chết theo cách mà họ có thể chấp nhận được, họ nhớ đến tôi, không một phút giây nào quên tôi, thậm chí họ còn đến thăm tôi vào ngày Thanh Minh hằng năm.
Tôi ở bên cạnh bọn họ mười năm.
Tôi nhìn họ tốt nghiệp trung học, học cùng một trường đại học, cuối cùng thành công ở bên nhau.
Bọn họ đi đăng ký kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, cùng năm đó Đường Thư An mang thai, năm sau sinh ra một bé trai khỏe mạnh.
Nhìn đứa bé, Tô Tề có hơi ghét bỏ, tôi nghe thấy ông nói thầm: “Mình đã chuẩn bị váy nhỏ xong cả rồi, ai ngờ lại là một thằng nhóc thối chứ?”
Tôi mỉm cười, trong lòng vô cùng chua xót.
Tôi ở cạnh họ thêm mười năm, chứng kiến họ đặt tên cho cậu bé là Tô Dương.
Đến khi Tô Dương lên ba, tôi lại nghe thấy giọng nói đó.
“Cô nên đi rồi.”
“Được.”
Tôi cảm nhận được linh hồn mình đang dần dần tan biến, tôi mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
Tốt quá rồi, như thế này đã là tốt nhất rồi.
..…
“Đứa bé ra rồi, là một bé gái.”
Bên tai văng vẳng một giọng nói xa lạ, tôi vừa mở mắt ra đã trông thấy phòng bệnh của bệnh viện.
“Cho tôi xem nào.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, tôi trông thấy khuôn mặt tái nhợt suy yếu của Đường Thư An.
Bà nhìn tôi với nụ cười thật mãn nguyện.
“Là em gái!” Giọng nói non nớt vui mừng của Tô Dương truyền đến.
“Nói nhỏ một chút, đừng làm ồn đến người khác, còn nữa, em gái cần con bảo vệ, con biết chưa?” Đây là giọng của Tô Tề.
“Vâng, con sẽ bảo vệ em gái thật tốt!” Giọng nói non nớt vô cùng kiên định.
----- HẾT -----